CHIM LIỀN CÁNH - Trang 117

Hoàng Tử Hà đi giữa gió tuyết mịt mùng, lần theo dấu xe ngựa của Vương
Tông Thực, khó nhọc lê bước khỏi phường Vĩnh Gia.

Tuyết tuy lớn, nhưng dù sao Vương Tông Thực vẫn chưa đi xa, cỗ xe nhằm
thẳng

hướng Bắc, rồi mất dấu trước của chùa An Quốc phường Hưng Ninh.

Chùa An Quốc vốn tên là Thanh Thiện, từ năm Hội Xương thứ sáu mới đổi
tên, hồi nhỏ cô ở Trường An, những người già vẫn gọi theo tên cũ. Giờ
tuyết lớn đường trơn, dễ làm ngựa trượt chân hoặc trượt bánh xe, chắc họ
phải vào chùa tránh tuyết.

Cô đến trước cổng chùa, chẳng buồn giũ tuyết đọng trên quần áo, ra sức đập
cửa thật mạnh. Bên trong vang lên tiếng chân chạy rất nhanh, cô biết đó
nhất định không phải sư sãi mà là Thần Sách quân hoặc Ngự Lâm quân-
Vương Tông Thực và Vương Uẩn cùng đến, mỗi người dẫn theo một toán
nhân mã.

Tuyết bay mù mịt, lạnh lẽo thấu xương, Hoàng Tử Hà vốn mắc chứng thiếu
máu, vừa rồi lại điên cuồng chạy trong tuyết, phải dựa vào cánh cửa mới
đứng nổi. Chợt cô thấy trước mắt tối sầm, cả người mềm nhũn, hai chân
không chống nổi thân mình nữa, từ từ trượt xuống theo cánh cửa, cuối cùng
ngồi phệt trên mặt tuyết, ôm chặt lấy đầu gối. Tay phải cô nắm chặt cổ tay
trái, lần tìm đến hai hạt đậu đỏ đang dính sát vào nhau trên sợi dây vàng.

Nhẵn nhụi, ấm áp, kề cận bên nhau.

Dù cô có lấy ngón tay tẽ ra, chúng vẫn ngoan cố trượt đến dính vào nhau,
bất luận hạt kia ở đâu, chỉ cần kéo nhẹ, chúng sẽ trượt theo

vòng dây, sát lại bên nhau, không sao chia lìa được.

Vậy mà vừa rồi, cô lại nói với chính người đã tặng mình hai hạt đậu này
rằng: tôi sẽ rời khỏi gia.

Hoàng Tử Hà giơ tay bưng mặt, nước mắt tràn ra, đắng chát mà lạnh ngắt, tí
tách nhỏ xuống đất. Cả người cô run lên, lạnh đến tím tái, chỉ biết yếu ớt co

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.