CHIM LIỀN CÁNH - Trang 118

rúm lại, vòng đôi tay lạnh ngắt ôm lấy thân mình.

Cổng lớn mở toang, trong tiếng bước chân, có một người đi đến, rồi một
chiếc áo lông đen còn ấm sực bao bọc lấy thân hình run bần bật của cô. Một
đôi tay ấm áp dày dặn nắm lấy bàn tay lạnh băng cứng đờ.

Thình lình rơi vào vòng tay ấm áp, cô ngơ ngác ngẩng lên thì thấy Vương
Uẩn đang cúi xuống, chìa ra một chiếc khăn lụa trắng muốt mềm mại.

Y cởi áo ngoài choàng cho cô, chỉ mặc áo kép đen cổ tròn thêu hoa văn kỳ
lân bằng chỉ bạc, mấy bông tuyết bám vào, càng tôn lên phong thái hào hoa
như con cháu thế gia đời Tấn. Khóe môi cô mấp máy, cổ họng nghẹn ngào,
gắng gượng mãi vẫn không thốt nổi một chữ. Bóng tối từ từ giăng mờ mắt
khiến cô xây xẩm cả mặt mày, tóm lấy chiếc khăn trong tay y, lẩm bẩm:
"Gia... Gia không tin tôi..." Vương Uẩn ôm chặt lấy cô hỏi khẽ: "Chuyện gì
thế?" Trên gương mặt tái ngắt của cô là đôi mắt trống rỗng thẫn thờ, chẳng
kịp

nói thêm câu nào cô đã ngất lịm.

Chút hơi tàn dồn góp trong ngực vừa tan đi, bóng tối tức thì nuốt chửng lấy
cô.

Đến khi tỉnh lại, cô đã nằm trong lòng Vương Uẩn.

Y bế cô sải bước băng qua hành lang, vào phòng.

Đây là thiền phòng được các nhà sư đón khách chuẩn bị sẵn, bài trí đơn
giản, chỉ có một bàn thấp và một sập. Trong phòng đốt một lò lửa lớn, ấm
trà đặt bên trên đang sôi sùng sục.

Cả người cô rũ ra bải hoải, mặc cho Vương Uẩn đặt lên sập, kéo lò lửa lại
gần rồi khơi lửa lớn lên. Thấy cô không nói không rằng, chỉ thẫn thờ nhìn
mình, y bèn rót cho cô một chén trà nóng.

Cô ghé lại gần lò lửa ấm áp, ủ chén trà nóng giữa hai tay, hơi ấm từ từ lan ra
khắp người, bấy giờ mới thấy máu huyết trong mình tuôn chảy trở lại.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.