CHIM LIỀN CÁNH - Trang 120

Nghe y nói đến câu "đem lòng yêu thương người khác", Hoàng Tử Hà lại
thấy chua xót khôn nguôi, chẳng biết người mà y nói là ai nữa.

Vận mệnh cũng như chuyện đời, đều không thể dự liệu. Cô từng xiêu lòng
vì Vũ Tuyên, cũng từng xiêu lòng vì Lý Thư Bạch, chỉ riêng Vương Uẩn,
người từng là chồng chưa cưới của cô, vốn dĩ là người duy nhất cô được
phép yêu thương, lại vô duyên vô phận.

Thấy cô cúi đầu lặng thinh, Vương Uẩn chậm rãi nói tiếp: "Còn một loại
nữa, là tình mỏng duyên sâu. Ta đã chứng kiến rất nhiều bạn bè và người
thân như vậy. Hai vợ chồng đồng sàng dị mộng, mỗi người ôm một nỗi
niềm riêng, chẳng ai có tình cảm với ai, cuối cùng trở thành một đôi oan gia
sống chung đến già, dù sống cùng giường chết cùng huyệt, cũng chẳng có ý
nghĩa gì. Nếu cô gả cho ta, liệu có phải vậy không?"

Hoàng Tử Hà chỉ thấy lòng đau như cắt. Cô nghĩ miên man về câu hỏi của
Vương Tông Thực về hôn ước với nhà họ Vương; rồi lại nghĩ đến câu nói
cuối cùng của Lý Thư Bạch, cô sẽ trở thành gánh nặng của y.

Thực ra, trong lòng cô hiểu rõ y đuổi cô đi là để khỏi bị liên lụy, để cục thế
hung hiểm bên cạnh y khỏi ảnh hưởng đến cô.

Thế nên

cô càng phải rời khỏi y, dù y không tán thành, cô cũng phải làm theo ý
mình, không được chùn bước.

"Bởi vậy khi viết giấy từ hôn, ta đã ép mình từ bỏ cô, thà ta tình sâu duyên
mỏng còn hơn để cô rơi vào cảnh tình mỏng duyên sâu. Song giờ đây, ta lại
thấy hình như mình sai rồi... "

Giọng Vương Uẩn vốn trầm thấp hiền hòa giờ lại run lên vì xúc động: "Tử
Hà, ta trân trọng cô như vậy, thực không cam tâm nhìn cô bị người ta làm
tổn thương hết lần này đến lần khác." Lời y run rẩy thì thào văng vẳng bên
tai khiến nước mắt cô lại lăn dài.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.