CHIM LIỀN CÁNH - Trang 157

cho cùng đều là thực, y đã nói trúng tim đen, không chút nể tình.

Vì đuối lý, vì cạn lời, vì những điều chôn sâu trong lòng không có cách nào
thổ lộ, cả người Hoàng Tử Hà run bắn lên. Mắt cô đỏ hoe, hơi thở gấp gáp
khiến cổ họng cô nghẹn lại.

"Phải... Tôi sẽ ở bên Vương Uẩn, đằng nào có nói gì đi nữa vương gia cũng
không hiểu được đâu!" Cô vận hết sức mình quay lại, ngẩng lên nhìn thẳng
vào y, nghiến răng nói màg chẳng biết nói gì: "Tôi sẽ thành thân với Vương
Uẩn, sống vui vẻ hạnh phúc suốt đời. Tôi là tôi, vương gia là vương gia,
Hoàng Tử Hà xưa nay chẳng có quan hệ gì với Lý Thư Bạch cả!"

Y siết chặt vai Hoàng Tử Hà, nhìn trừng trừng vào mắt cô, vẻ ảm đạm trong
ánh mắt cơ hồ muốn hút cả hồn phách cô.

Rồi

chẳng để cô định thần, thân thể cô đã đổ về phía trước, bị y ôm chặt vào
lòng. Chưa kịp kinh ngạc hay hoảng loạn, mùi trầm thủy hương(*) trên
người đã xộc vào mũi cô, khiến tâm trí cô thoắt chốc trống rỗng, cả người
bải hoải như rơi từ trên cao xuống.

(*) :Một dạng trầm hương cao cấp.

Y ấn cô vào cây cột phía sau rồi cúi xuống hôn lên bờ môi, chặn đứng tất cả
những lời phủ phàng làm đau người đau cả mình mà cô chưa kịp thốt ra.

Bàn tay cô yếu ớt cất lên chống vào ngực y, toan đẩy ra, nhưng cả người
như bị rút cạn sức lực, đành mặc cho đôi môi ấm áp mềm mại của y mơn
man quấn quýt môi mình, động tác mạnh bạo nhưng đem lại cảm giác dịu
dàng khôn xiết.

Cả người nóng đến choáng váng, mắt bất giác cũng nhắm lại. Nghe thấy hơi
thở dồn dập của y phả vào tai, cô hoang mang nhủ thầm, thật kỳ lạ, tại sao
một kẻ lạnh lùng tột độ như thế, cả người cũng nóng rực lên, hơi thở rối
loạn, tâm tình hoảng hốt, chẳng khác gì mình.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.