CHIM LIỀN CÁNH - Trang 159

kiên trì với quyết định của mình, không dao động đâu." Hoàng Tử Hà quả
quyết nói, "Nhưng tôi nghĩ, Quỳ vương Lý Thư Bạch mà mình biết, nhất
định sẽ là hậu phương vững vàng phía sau, giúp tôi phá giải tất cả bí ẩn."

Lý Thư Bạch đưa mắt nhìn ra ngoài, gió rét căm căm, những hạt mưa có
kèm cả tuyết tầm tã đổ xuống. Bầu trời xám xịt càng thêm xa vời không thể
với tới, tuyết còn chưa chạm đất đã tan, hơi lạnh thấu xương ùa qua song
cửa vào phòng.

Hàng mi hơi run rẩy vì gió lạnh, Lý Thư Bạch mím môi lặng lẽ ngắm nhìn
mưa tuyết bên ngoài.

"Tử Hà." Có người gõ nhẹ vào cánh cửa mở toang, giọng ôn hòa như

Hoàng Tử Hà ngoái lại, thấy Vương Uẩn chẳng biết nội tình mỉm cười đứng
trước cửa gọi cô: "Ta vừa đi xem, đường đã thông thoáng rồi, chúng ta về
thôi."

Hoàng Tử Hà lặng lẽ nhìn sang Lý Thư Bạch, thấy ánh mắt y vẫn hướng ra
ngoài song, nhìn những bông tuyết lả tả rơi không ngớt, chẳng hề có vẻ gì
là sẽ liếc đến cô thì thở dài, âm thầm hành lễ với y rồi quay người theo
Vương Uẩn bước ra.

Vừa rời phòng ấm, gió lạnh bên ngoài đã thổi thốc vào mặt, khiến cô bất
giác phải quay mặt đi, nhắm nghiền mắt lại.

Vương Uẩn ngoái nhìn, thấy khóe mắt cô bỗng đỏ hoe, bên trong giăng mờ
sương mỏng

thì hỏi nhỏ: "Tử Hà, sao thế?"

Nhìn cơn mưa tuyết tầm tã giữa nền trời xám xịt, cô chậm rãi giơ tay lên
che mắt, khẽ đáp: "Không sao... Gió tuyết lớn quá, làm mờ cả mắt."

Vương Uẩn bận việc nên chỉ đưa cô đến cổng rồi về.

Một mình cô đi dọc theo hành lang đặt vô vàn bể cá, quanh quanh quẩn
quẩn, chẳng biết đã đi mất bao lâu.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.