CHIM LIỀN CÁNH - Trang 173

tôi quả là anh em thân thiết, một thần binh tuyệt thế như vậy mà cũng tặng
cho gia."

Chu Tử Tần gãi đầu: "Tặng thanh đoản kiếm quý giá thì còn nghe được,
nhưng tặng dải đồng tâm là ý gì?"

"Đúng thế, chúng tôi cũng nghĩ mãi không ra."

Nghe đến đây, Hoàng Tử Hà đứng dậy hành lễ cáo từ rồi nói: "Tử Tần,
chúng ta về thôi."

Chu Tử Tần vội vã theo cô cáo từ mọi người rồi lên ngựa đi dọc theo đường
phố Trường An quay về.

Đến một chỗ vắng vẻ, Hoàng Tử Hà mới bảo gã: "Thế này đi, tôi về

phường Vĩnh Xương trước đã."

Chu Tử Tần ngạc nhiên hỏi: "Gì cơ? Một mình Sùng Cổ về thôi à? Chúng
ta vừa tìm ra manh mối lớn, nên đi tìm Quỳ vương ngay mới phải!"

Tim giật thót lên, Hoàng Tử Hà vội vã ngoảnh mặt đi: "Tôi... tôi không đi
đâu."

"Ôi..." Thấy thái độ của cô, Chu Tử Tần sinh nghi, vội gặng: "Sùng Cổ sao
thế? Đỏ mặt cái gì?"

"... Không, không có gì." Cô luống cuống giơ tay che mặt, song lại thấy hai
má nóng bừng như lửa đốt. Trước ánh mắt săm soi của Chu Tử Tần, cô bối
rối đáp bừa: "Chắc là nẻ thôi, gió lớn quá..."

"Bôi thêm ít kem vào. À phải, kem bôi mặt lần trước ta đưa dùng được
không?"

Cô thở phào, vội lái câu chuyện sang hướng khác: "Tốt lắm, tốt hơn hàng
mua bên ngoài nhiều."

"Để lần sau ta làm cho Sùng Cổ mùi hoa lan, Vương Uẩn thích hoa lan mà.
Ôi... không biết Nhị cô nương có thích loại mùi hoa quế kia không nữa, ta
chưa kịp hỏi đã đi mất rồi..." Chu Tử Tần than thở, rồi thấy má cô vẫn đỏ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.