CHIM LIỀN CÁNH - Trang 193

Xa xa bên ngoài tường, hình như có tiếng trẻ con cười đùa, hôm nay mọi
nhà đều đang ồn ã sum vầy. Nhưng trong ngôi nhà này, tất cả người hầu đều
lặng câm, chỉ mình cô thắp một nén hương, bái vọng linh hồn người thân
trên trời.

Đã gần đến nửa đêm, mình cô lẻ bóng với ngọn đèn ngồi trước đôi A Già
Thập Niết, thấy lòng quạnh

quẽ khôn xiết. Đứng dậy ra ngoài, băng qua hành lang, tựa hồ loáng thoáng
nghe tiếng nói cười như có như không. Cô dừng chân giữa hành lang dập
dờn ánh nước, chỉ nghe thấy tiếng thở của mình rõ mồn một giữa đêm lạnh
lẽo.

Sông Ngân sà thấp, sao lấp lánh rợp bầu không.

Cô lại chạnh lòng nhớ sau khi phá vụ án Vương Nhược, từ cung Thái Cực
đi ra, vừa ngẩng đầu đã thấy người nọ đứng dưới trời sao, như cây ngọc đón
gió.

Sao cũ, cô xưa, chỉ có người ấy, chẳng biết đêm nay đang ở đâu.

Cô đặt tay lên bức tường ấm áp, lướt qua thành bình pha lê. Con cá nhỏ
hiếu kỳ bơi lại gần ngón tay, cách một lớp kính mỏng, mốt lớp màu sắc mờ
ảo như mộng, nhìn rõ mồn một, nhưng vĩnh viễn không thể chạm tới.

Cô bất giác tựa đầu lên thành bình, chăm chú ngắm con cá. Ngọn đèn trên
đầu phủ bóng ấm áp trùm lên cô, sóng nước lăn tăn, ánh lên lớp lớp trên
mặt.

Cuối hành lang, một người hầu mỉm cười đi đến, đưa phong thư trong tay
cho cô.

Hoàng Tử Hà đón lấy, thấy trên thư không đề lạc khoản, chỉ viết bốn chữ:
Gửi Hoàng Tử Hà, nét chữ lạ hoắc.

Lòng cô thoáng xúc động, vội mở ra xem. Tờ giấy tuyết tiên bên trong chỉ
có đúng một chữ: Đến.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.