CHIM LIỀN CÁNH - Trang 214

Lời này y từng nói với cô vô số lần, giờ đến lượt cô nói ra, khiến y bất giác
lật tay nắm chặt lấy tay cô.

Hai người nhằm thẳng hướng chùa Hương Tích, dọc đường nườm nượp
khách dâng hương. Họ xuống ngựa trước cổng chùa rồi hòa vào dòng người
theo bậc thềm đi lên núi.

Chùa Hương Tích là danh thắng Trường An, chùa tháp nguy nga, điện gác
trang nghiêm, hôm nay là mồng một Tết, khách dâng hương kéo đến đông
nghịt, khói hương bảng lảng trong điện, tiếng người cười nói ồn ào, vô cùng
huyên náo.

Lý Thư Bạch dắt Hoàng Tử Hà băng qua điện gác huyên náo, ra phía sau
chùa. Đường mòn vắng vẻ, dọc lối đi chỉ có lá úa cành khô. Cuối đường,
một người đang cầm cây chổi, thong thả quét lá.

Lý Thư Bạch dừng chân dưới cội thông, nhìn nam tử áo vải mải miết quét.

Hoàng Tử Hà cũng nhìn theo ánh mắt y. Chỉ thấy người nọ cuối đầu, vận
tăng y bằng vải thô, nhưng vẫn chưa cạo tóc, tuổi chừng hai mươi, da dẻ
trắng trẻo, đường nét tuấn tú. Chính giữa trán có một nốt ruồi son, càng làm
nổi bật làn da trắng và mái tóc đen như mực, toát lên khí chất thoát tục lạ
thường.

Thường ngày quen

thấy y gấm lụa lượt là, ngọc ngà châu báu, vậy mà giờ đây chỉ mặc áo vải
trắng, không đeo trang sức, không ngờ càng làm nổi bật khí chất phi phàm.

Lý Nhuận quét từng bậc từng bậc, chuyên chú đến gần như thành kính.

Hai người họ cũng không làm ồn, chỉ lặng lẽ đứng bên kia đường nhìn
sang.

Lá đã ngừng rơi, gió buốt cuốn theo mấy cành khô rụng xuống bậc thềm Lý
Nhuận đã quét qua. Y ngoái lại nhìn, rồi xách chổi quay lại. Song vừa đi
được hai bước, dường như sực nhận ra gì đó, y từ từ ngoái đầu nhìn về phía
Lý Thư Bạch và Hoàng Tử Hà.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.