CHIM LIỀN CÁNH - Trang 215

Ánh mắt y gắn chặt vào Lý Thư Bạch, cơ mặt co rúm lại vì kinh hoàng. Y
đứng đờ ra, cây chổi trong tay rơi "cốp" một tiếng xuống thềm đá xanh.

Tiếng chuông văng vẳng từ xa đưa lại, vang vọng giữa núi rừng u tịch, tiếng
vọng cứ vẳng đi vẳng lại bên tai họ, mãi không tan đi.

Lý Thư Bạch đi về phía Lý Nhuận, bước chân hơi nặng nề, nhưng không
mảy may do dự. Thấy y đi đến, Lý Nhuận cuối cùng cũng định thần lại, vô
thức quay người toan chạy.

Song Lý Thư Bạch đã đến bên cạnh, thản nhiên ngâm:

"Cây um, đường tắt vắng teo,

Núi sâu chuông vẳng nơi nào tiếng đưa.

Suối kêu nghẽn đá ria bờ,

Lạnh lùng bóng nắng chui lùa thông xanh."(*)

(*) :Bài

"Qua chùa Hương Tích" của Vương Duy, tự Ma Cật, bản dịch Tản Đà.

Cả người Lý Nhuận nhũn ra, loạng choạng dựa vào gốc tùng đằng sau,
nhắm nghiền mắt lại.

Lý Thư Bạch chăm chú nhìn y, chậm rãi hỏi: "Thất đệ thích nhất là thơ
Vương Ma Cật. Giờ đệ đã thỏa nguyện, được sống trong ý thơ của ông ấy,
Tứ ca có nên chúc mừng đệ không đây?"

Lý Nhuận cắn chặt môi, ra sức kiềm chế bản thân, nhưng dù cố gắng thế
nào thì cơ mặt rần rật cùng cặp mắt càng lúc càng trợn to vẫn vạch trần nỗi
kinh hoàng và căm hận trong lòng y.

Nhìn thất đệ hoàn toàn xa lạ trước mặt, lòng Lý Thư Bạch đau thắt, cổ họng
nghẹn lại, không sao nói tiếp được nữa.

Đúng lúc này, Hoàng Tử Hà bước đến sau lưng y, hành lễ với Lý Nhuận:
"Tham kiến Ngạc vương gia."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.