CHIM LIỀN CÁNH - Trang 216

Bấy giờ, Lý Thư Bạch mới lấy lại bình tĩnh hỏi: "Sao Thất đệ phải ẩn cư
một mình ở đây? Hôm ấy đệ biến mất trên gác Tường Loan, làm chấn động
khắp trong triều ngoài nội, khiến Tứ ca bị ngờ oan. Mãi đến hôm qua Tứ ca
mới nghe ngóng được sau chùa Hương Tích, từ sau Đông chí một ngày có
một cư sĩ đến ngụ, bên mình còn có mấy võ sĩ thân thủ lợi hại bảo vệ. Ta
đoán là Thất đệ, nên mới tới đây thăm."

Hoàng Tử Hà nhìn quanh, song không hề thấy đám võ sĩ hộ vệ

của Lý Nhuận, hẳn đã bị Lý Thư Bạch cho người giải quyết rồi.

Lý Nhuận nghiến răng. Không hé môi nửa lời, chỉ nhìn trừng trừng Lý Thư
Bạch vẻ căm phẫn pha lẫn bi thương.

Thấy y như vậy, Lý Thư Bạch thở dài: "Thất đệ, hôm nay Tứ ca đến đây chỉ
muốn hỏi đệ một câu, bấy nhiêu năm nay, ta đã làm việc gì có lỗi với đệ
chưa?"

Ánh mắt Lý Nhuận sắc như dao lạnh như băng, ẩn chứa vô vàn oán độc,
khiến Hoàng Tử Hà nghĩ đến ánh mắt của Vương Tông Thực, đúng như đúc
một khuôn.

"Ai là... Thất đệ của ngươi?"

Lý Nhuận cuối cùng cũng lên tiếng, giọng khàn khàn thê lương, từng chữ
như rặn ra từ cổ họng, tràn đầy oán hận.

Lý Thư Bạch đứng bất động, nhìn chằm chằm Lý Nhuận, không đáp.

Lý Nhuận hít một hơi thật sâu, toan nén nỗi bi phẫn trong lòng xuống,
nhưng nửa chừng lại run lên, một làn hơi mỏng thoát ra từ mũi che mờ
gương mặt, không phân rõ được là kinh hãi hay oán hận nhiều hơn.

Chỉ nghe y lúng búng nói: "Lý Nhuận đời này kiếp này chỉ muốn tìm một
nơi yên tĩnh, nghiên cứu kinh Phật... thực không ngờ... thực không ngờ chỉ
vì nán lại chiêm ngưỡng cốt Phật, mà đánh mất cơ hội trốn thoát..."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.