CHIM LIỀN CÁNH - Trang 217

Thấy y nói không nên câu, lời lẽ rối rắm, Lý Thư Bạch ngắt lời: "Thất đệ,
bất kể đệ có thành

kiến gì với Tứ ca, bất luận đệ đang lo sợ chuyện gì, xin đệ theo ta về, trả lại
sự trong sạch cho ta, hoặc giải thích cho rõ ràng rốt cuộc Tứ ca mắc lỗi lầm
gì, khiến đệ thành kiến với ta như thế."

"Theo ngươi về ư?" Lý Nhuận cười bi thảm, chầm chậm lùi lại một bước,
lẩm bẩm hỏi: "Ta còn về được nữa sao?"

Hoàng Tử Hà bình thản đứng ra sau lưng Lý Nhuận, để tránh y bỏ chạy làm
kinh động những người khác.

Song Lý Nhuận không hề quay đầu, cũng chẳng mảy may có vẻ muốn chạy.
Y chỉ trừng trừng nhìn Lý Thư Bạch, lùi dần từng bước, giọng khản đặc đầy
khó nhọc, như không còn là chính mình nữa: "Tứ... không, Lý Thư Bạch,
ngươi dùng đủ mọi thủ đoạn lừa gạt khắp trong triều ngoài nội, tiếc rằng lại
để lòi đuôi cáo, không qua được mắt ta!"

Thấy y cố chấp như vậy, lại không buồn giải thích, Lý Thư Bạch đành bước
đến thuyết phục: "Thất đệ việc gì phải luôn miệng vu vạ cho ta như vậy, cứ
giải thích rõ ràng mọi việc có phải hơn không?"

"Đừng đến đây!" Lý Nhuận lật tay phải, tức thì một thanh đoản kiếm lấp
loáng đã kề ngay lên cổ.

Hoàng Tử Hà đứng phía sau Lý Nhuận, thấy rõ mặt Lý Thư Bạch tái ngắt
đi. Y dừng chân, không dám tiến thêm bước nào nữa, song ánh mắt đã lộ vẻ
kinh hoàng cực độ,

phải nghiến răng nén nỗi kinh sợ đang dâng trào trong ngực, gằn từng tiếng:
"Thất đệ, bỏ xuống đi!"

Nhưng Lý Nhuận đã chĩa ngay mũi kiếm vào tim mình, tay kia chỉ mặt Lý
Thư Bạch, gầm lên cuồng loạn: "Lý Thư Bạch, đời này kiếp này, ngươi nhất
định sẽ gặp báo ứng!"

Chưa dứt lời, thanh đoản kiếm đã đâm ngập vào tim.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.