CHIM LIỀN CÁNH - Trang 263

hai món đều vô cùng tinh xảo, bên trong cũng không giấu được thứ gì.
Nhưng vị họ Tiết kia vẫn cầm lên ngắm nghía một lát rồi mới tươi cười đặt
vào chỗ cũ: "Chiêu vương tính trẻ con, đương nhiên sẽ thích hồ lô, biếu
Quỳ vương nghiên mực cũng rất hợp."

"Đa tạ bá phụ chỉ giáo." Y vừa cảm tạ vừa đưa nghiên mực cho Hoàng Tử
Hà: "Ta ngồi chơi với bá phụ một lát, cô đưa đến cho Quỳ vương đi."

"Vâng." Cô bưng chiếc hộp đựng nghiên mực lên, đi ra phía sau.

Thị vệ dẫn Hoàng Tử Hà băng qua rừng mai nở rộ, đến hành lang bên cạnh
khúc quanh. Tới đây các thị vệ đứng lại, ra hiệu cho cô một mình đi qua.

Hành lang này bắc ngang qua khúc quanh, phía dưới là một mặt hồ, đặt
chân lên liền nghe thấy tiếng bước chân vang vọng trên mặt nước. Hương
mai ngan ngát quanh mình, vạt váy cô quét qua lớp cánh hoa trên hành
lang, thành tiếng xào xạt khe khẽ.

Ngang qua vài ba gian nhà, cô đến trước một gian phòng ở chính giữa, còn
chưa bước vào đã thấy Lý Thư Bạch đứng trong cửa chăm chú nhìn mình.

Y vận một bộ áo trắng đơn giản, thanh tú như mai trắng nở rộ ngoài kia, chỉ
có đôi mắt sâu hút là lạnh buốt như sao đêm.

Cô mỉm cười rồi yêu kiều vái chào y: "Vương gia."

Lý Thư Bạch rảo bước đến cầm tay cô kéo tuột vào phòng hỏi ngay:

"Cô đến đây làm gì?"

Hoàng Tử Hà không đáp, chỉ cười nói: "Gia nghe tiếng chân là biết tôi đến
ư?"

Lý Thư Bạch nhíu mày buông tay ra, ngoảnh đi né tránh nụ cười của cô:
"Chẳng đã bảo bọn Cảnh Dực dặn cô không được manh động hay sao?"

Hoàng Tử Hà đặt hộp gấm lên bàn rồi đến bên y, nhẹ giọng: "Nhưng tôi nhớ
gia."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.