CHIM LIỀN CÁNH - Trang 271

Trương Hàng Anh ngồi thêm chốc lát, rồi dường như cảm thấy hai người ở
chung một phòng có phần hơi ngượng ngập, bèn đứng dậy: "Để tôi đi xem
ma hoàng đã đưa đến chưa."

Hoàng Tử Hà ừm một tiếng, tựa đầu vào cột, cảm giác hương thuốc nồng
nàn thấm vào cơ thể. Bên ngoài vang lên tiếng mở khóa tủ thuốc, còn loáng
thoáng nghe thấy tiếng người xướng danh. Đó là những người làm bốc
thuốc gọi tên người bệnh.

Trong phòng ấm áp, mùi thuốc xực nức, những tiếng lao xao xung quanh
như một khúc hát ru.

Suốt nửa tháng nay, vật lộn giữa những cuộc đấu tranh nội tâm không
ngừng nghỉ, lúc này Hoàng Tử Hà mới từ từ nhắm mắt lại. Giữa màn đen
trước mắt, cô trông thấy hoa mai trắng tả tơi rơi rụng, rồi lại thấy Lý Thư
Bạch vận áo trắng đứng đó. Y thì thầm bên tai, đừng cử động, ta chỉ muốn
ôm cô một lát thôi.

Vòng tay mạnh mẽ, giọng nói dịu dàng.

Chỉ chợp mắt chốc lát, mà còn ngọt ngào hơn một giấc xuân thu. Đầu cô
càng lúc càng cúi thấp, đến khi sắp đập vào cột, thì giật

mình sực tỉnh.

Hoàng Tử Hà mở bừng mắt, thấy ngay một cái xác lù lù trước mặt.

Chính là người làm ở quầy thuốc đã bảo cô vào đây đợi. Hắn nằm sấp dưới
đất, máu ồng ộc tuôn ra từ cổ. Chỗ cô ngồi hơi trũng, nên máu chảy về phía
ấy, như một con rắn đỏ tươi ngoằn ngoèo trườn đến dưới chân cô.

Nhất thời cô không biết đây là mộng hay thực, cho tới khi máu sắp chạm
vào gấu váy, mới thấy đầu lạnh buốt, cuống quýt xách váy nhảy lên, tránh
dòng máu đang chảy đến.

Đúng lúc đứng dậy, cô chợt nghe "keng" một tiếng, cúi đầu nhìn thì thấy
thanh đoản kiếm đặt trên đùi đã rơi xuống đất, thân kiếm và vạt váy mình
dính đầy máu.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.