CHIM LIỀN CÁNH - Trang 301

hạ, nhất định không được chết tử tế đâu! Ta chỉ là một thường dân, sợ gì cái
chết? Dù liều cái mạng này, ta cũng phải để cả thiên hạ biết tội ác của các
ngươi!"

Người của Đại Lý Tự thất kinh hồn vía, không dám nghe tiếp, vội sai người
bịt miệng Trương Hàng Anh lại.

Song Trương Hàng Anh cười nhạt mấy tiếng, rồi máu đen ộc ra từ vòm
miệng. Cặp mắt gã vẫn trừng trừng nhìn Hoàng Tử Hà, tưởng chừng rách
khóe, cơ hồ muốn biến ánh mắt thành đao kiếm đâm chết cô. Cuối cùng,
ánh mắt từ từ đờ ra, rồi cả người không động cựa gì nữa.

Các nha dịch

vừa rồi còn không ghìm nỗi gã, nay thấy gã lăn ra, thì lại hơi áy náy. Một gã
thận trọng đá nhẹ vào mình gã, thấy bất động, mới ngồi xuống thăm hơi
thở, vội kinh ngạc lật ngửa gã lại kiểm tra.

Chu Tử Tần hớt hải chen vào, ôm lấy gã gọi ầm lên: "Trương nhị ca,
Trương nhị ca!" Mặt Trương Hàng Anh tím đen, đã tắt thở.

Chu Tử Tần đờ đẫn ôm thi thể gã hồi lâu, mới ngẩng lên lí nhí bảo Hoàng
Tử Hà: "Trương nhị ca... uống thuốc độc tự vẫn rồi."

Hoàng Tử Hà dựa vào tường, trước mắt tối sầm, không nhìn không nghe
thấy gì cả. Cô chỉ ậm ừ, đờ ra bất động.

Thấy cô không phản ứng, Chu Tử Tần lại nói thêm: "Cũng giống như Lữ
lão bá, cắn vỡ viên sáp chứa thuốc độc giấu trong miệng... Thực không ngờ,
huynh ấy học được cách này."

Hoàng Tử Hà bấy giờ dường như mới định thần lại, lẩm bẩm: "Lữ lão bá?
Lữ... Tích Thúy à?"

Chu Tử Tần há hốc miệng, song không hiểu cô đang nói gì, cũng chẳng biết
phải nói gì, lúng búng mãi không thốt nên lời.

Thi thể Trương Hàng Anh lạnh dần đi trong lòng gã.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.