CHIM LIỀN CÁNH - Trang 331

thấp, chất chứa đau thương, "Tứ đệ, rốt cuộc đệ muốn làm gì, mà bất chấp
cả tính mạng của Thất đệ?"

"Bệ hạ cho rằng thần đệ mưu hại Thất đệ ư?" Lý Thư Bạch bình thản hỏi.

"Trẫm không muốn, cũng không dám tin!" Ngài ngự nhíu mày, giọng rầu
rầu, "Nhưng trên gác Tường Loan, trẫm đã chính tai nghe thấy Thất đệ
mắng mỏ đệ; đệ sát hại Thất đệ ở chùa Hương Tích, lại có hơn trăm quân
Thần Sách làm chứng, bảo trẫm làm sao tin được đệ nữa đây?" Có lẽ

vì quá kích động nên nói xong mấy câu này, hoàng đế bật ho sặc sụa.

"Thần đệ chỉ muốn hỏi bệ hạ một câu thôi." Lý Thư Bạch đặt chén trà
xuống, trầm tĩnh hỏi: "Hôm ấy ngay trước mặt mọi người, Thất đệ đã gieo
mình từ gác Tường Loan cao ngất xuống, theo lý thì không thể sống được,
vậy mà tại sao một người đã chết, lại xuất hiện ở sau chùa Hương Tích?"

Hoàng đế sầm mặt xuống, trông rất khó coi. Ngài ngự chằm chằm nhìn Quỳ
vương vẫn ung dung bình thản, chậm rãi giải thích: "Có lẽ là liệt tổ liệt tông
trên trời linh thiêng, phù hộ Thất đệ thoát nạn."

"Bệ hạ là vua một nước mà cũng tin mấy lời mê tín chuyên để lừa gạt đám
dân quê ư?" Ánh mắt Lý Thư Bạch trong veo, giọng nói như gió trên mặt
nước, "Thực ra, một người bất luận là hoàng thân quốc thích hay thường
dân áo vải, cũng chỉ có một cái mạng mà thôi, không thể chết đến hai lần
được. Bởi vậy, nếu Thất đệ chửi rủa thần đệ rồi gieo mình tự vẫn là thật,
vậy thì người bị đệ giết ở chùa Hương Tích hôm ấy không phải là Thất đệ;
còn nếu người chết ở sau chùa Hương Tích là Thất đệ, vậy kẻ đứng trên gác
Tường Loan chửi mắng đệ khuấy đảo giang sơn ắt không phải là Thất đệ
nữa. Bệ hạ nói có phải không?"

Giọng y rất ôn hòa chậm

rãi, song hoàng đế lại cau mày, day day huyệt thái dương, ngã người ra lưng
ghế, nghiến răng nhắm nghiền mắt lại.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.