CHIM LIỀN CÁNH - Trang 377

bình, chậm rãi nói: "Nhất thời lơ đãng, thần trí mông lung... Không có lửa
làm sao có khói, đã có truyền thuyết ấy, ắt loài cá này phải liên quan tới trí
tâm của con người, có lẽ là một loại độc kỳ dị khiến người ta phát điên
chăng?"

"Không, không khiến người ta phát điên đâu." Vương Tông Thực chầm
chậm lắc đầu, "Huống hồ, tuy là độc, nhưng cũng không chết người."

Hoàng Tử Hà nhíu mày, "Dạo ở Thục, tôi từng thấy người ta trồng a phù
dung, nghe nói là thứ cỏ trị bách bệnh, truyền từ tây Vực vào. Tuy dùng làm
thuốc rất tốt nhưng nếu dùng nhiều sẽ sinh ra cảm giác lâng lâng bay bổng,
trước mặt chỉ thấy mờ ảo mơ màng, thậm chí có kẻ còn nghiện ngập đến
mất mạng."

"Phải, A Già Thập Niết cũng vậy, nó sẽ khiến người ta sinh ra cố chấp,
không ngừng khuếch đại điều mình coi trọng, dẫn tới cực đoan cuồng vọng,
đến chết mới thôi."

Hoàng Tử Hà gật đầu, nghĩ ngợi giây lát rồi hỏi: "Có thể dùng để thao túng
người khác không?"

"Không thể, A Già Thập Niết chỉ có thể khuếch đại ý nghĩ vốn có trong
lòng người ăn phải, chứ không thể gieo rắc bất cứ ý niệm nào cả."

Hoàng

Tử Hà lại hỏi: "Thế nên dù vừa rồi tôi nuốt trứng cá vào, cũng không thể bị
người ta khống chế, càng không thể cho rằng Quỳ vương làm điên đảo xã
tắc, đến mức phải tìm trăm phương ngàn kế sát hại vương gia, đúng chứ?"

"Dĩ nhiên không thể. A Già Thập Niết chỉ khuếch đại điều ngươi coi trọng
nhất, ví như quyết tâm bảo vệ Quỳ vương bất chấp tất cả, từ đó ảnh hưởng
tới suy nghĩ của ngươi về người khác, chẳng hạn cho rằng ta là hung thủ
nên sẽ tìm mọi cách liều mạng với ta." Vương Tông Thực cười nhạt đáp.

Hoàng Tử Hà bình thản cười với y: "Mong công công bỏ qua cho Tử Hà."

Vương Tông Thực chỉ cười.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.