CHIM LIỀN CÁNH - Trang 415

Lý Thư Bạch đăm đăm nhìn bóng cô trong gương, tấm gương đồng sáng
bóng phản chiếu gương mặt cúi thấp của cô, như một đóa sen gục đầu
xuống lúc hoàng hôn, mà đôi mắt bị hàng mi dài che khuất phân nửa chính
là đôi hạt sương long lanh trong veo trên cánh hoa.

Không kìm được, y rủ rỉ: "Bấy giờ hai ta sống hôm nay không biết ngày
mai, khổ sở khôn xiết, nhưng giờ nghĩ lại, đó lại là quãng thời gian đẹp đẽ
nhất trong đời ta."

Hàng mi Hoàng Tử Hà hơi run rẩy, ngẩng lên nhìn y qua tấm gương đồng.

Ánh mắt hai người gặp nhau trong gương, như đang nhìn về phía con
đường định mệnh của nhau, mãi không thể rời mắt.

Thật

lâu, Hoàng Tử Hà mới cúi đầu thắt chặt búi tóc cho y, cài trâm ngọc lên, thì
thầm: "Sáng mai gia đừng vào cung."

"Tại sao?"

"Hôm nay Vương Uẩn đến báo, sáng mai chúng tôi không thể lên đường về
Thục được."

Hoàng Tử Hà thõng tay đứng sau lưng y, chậm rãi kể: "Lý do là sáng mai
Vương Uẩn phải cung tiễn xá lợi Phật ra khỏi cung đến các chùa miếu để
thờ phụng, không đi được."

"Việc về Thục đã định sẵn, việc rước xá lợi tới giao cho các chùa miếu
trong kinh cũng có kế hoạch trước rồi. Sao tự nhiên lại bảo không đi được?"
Lý Thư Bạch không muốn trò chuyện qua gương đồng nữa mà quay hẳn
người lại, nhìn thẳng vào cô.

Hoàng Tử Hà khẽ gật đầu: "Thánh thượng bệnh nặng, lần này rước cốt Phật
vào cung cầu phúc, nếu không khá lên, e rằng sẽ... ra tay với gia thật sớm."

Lý Thư Bạch mỉm cười nhìn cô: "Lẽ nào thánh thượng mặc kệ cả vòng vây
quân Chấn Vũ sao?"

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.