CHIM LIỀN CÁNH - Trang 427

Cô mặc đồ hoạn quan màu đen, thắt lưng xanh, búi tóc thật chặt rồi dùng
mũ sa chụp lên trên. Gương mặt tai tái không son phấn càng làm nổi bật
hàng mi dày rợp. Dương Sùng Cổ lại trở về bên cạnh y.

Lý Thư Bạch gật đầu với cô, người phía sau bèn giao tất cả đồ đạc cho
Hoàng Tử Hà. Cô nhận lấy rương đồ, chuẩn bị lên ngựa, nhưng thấy Lý
Thư Bạch liếc mình, đành ngoan ngoãn tụt xuống, theo y lên xe.

"Đầu xuân lạnh lẽo, trời còn chưa sáng, cô có chịu nổi không?" Đợi cô ngồi
xuống chiếc ghế thấp như cũ, y mới hỏi đùa.

Hoàng Tử Hà ôm cái rương đựng đủ thứ linh tinh chớp mắt nhìn y, song chỉ
cười.

Y lườm cô, không nói không rằng.

Chỉ nghe cô lẩm bẩm: "Cứ như quay lại năm ngoái vậy... chuyện cũ lặp lại."

Lý Thư Bạch khoanh tay ngồi dựa vào thùng

xe, khóe môi cong lên: "Bấy giờ kẻ nào đó nấp trong xe, bị ta vạch trần thân
phận còn mặt dày mày dạn không chịu xuống, lại đòi ta giúp đỡ."

"Nhưng qua một năm, cuối cùng tôi vẫn hoàn thành lời hứa, giúp gia tìm ra
bí mật về A Già Thập Niết, đúng không nào?" Cô chống cằm nhìn con cá
nhỏ đặt trên bàn hệt như lúc xưa, hỏi y.

Lý Thư Bạch chăm chú nhìn cô, khẽ gật đầu: "Trong đời ta đã giao kèo với
rất nhiều người. Nhưng lợi nhất vẫn là vụ giao kèo với cô."

"Tình thế hiện giờ vẫn chưa biết tôi có giúp được gì cho gia không, sao gia
đã biết mình được lợi?"

"Dù không giúp được, nhưng đời này nhờ thế mà gặp được cô, cũng đủ
rồi."

Y nói rất thản nhiên, vậy mà lòng Hoàng Tử Hà lại dậy sóng. Cô ngước
nhìn y, chỉ thấy hơi ấm bao phủ quanh mình, không sao đáp được.

Xe ngựa từ từ chậm lại, đã đến cung Đại Minh.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.