CHIM LIỀN CÁNH - Trang 429

Vương Uẩn trừng trừng nhìn cô, gân xanh rần rật nơi thái dương. Thấy sắc
mặt y quá đáng sợ, nhưng người bên

cạnh đều lấm lét, song Hoàng Tử Hà rất bình tĩnh, nhẹ giọng nói: "Uẩn Chi
đâu để tâm đến lời hứa với tôi, nên... tôi đành phụ lòng thôi."

Y trợn trừng mắt nhìn cô như giẫm phải gai, giọng vỡ vụn. "Cô... cô biết
những gì rồi?"

Giọng cô rất khẽ, nhưng hết sức rành rọt: "Những gì tôi biết, Quỳ vương
cũng biết rồi."

"Vậy mà các người... vẫn dám vào cung?"

"Gia muốn đi, nên tôi cũng theo gia." Cô ngoái đầu nhìn lên bậc thang cao
nhất. Lý Thư Bạch đang đứng đó, rất gần đại điện, tuy bị nhiều người phía
sau che khuất, nhưng cô vẫn biết, y đang ở đó. "Gia dám đặt cược mạng
sống để truy tìm chân tướng, tôi cớ gì còn tiếc tính mạng này?"

Song Vương Uẩn dường như không hề nghe thấy, chỉ trừng trừng nhìn cô
không chớp, gằn giọng hỏi: "Thế nên, cô đến bên cạnh ta, chỉ vì hắn ta?"

Hoàng Tử Hà im lặng giây lát rồi ngoảnh đi, nhìn xuống sàn gạch xanh
thênh thang dưới thành lâu: "Lúc tôi nhận lời cùng về Thục, là chân tâm
thành ý."

Thế nên, tất cả trách nhiệm, vẫn phải quy lên y ư?

Vương Uẩn nhìn trừng trừng gương mặt nghiêng của Hoàng Tử Hà, định
độp lại, nhưng thấy vẻ bi thương trên mặt cô lại không sao cất nên lời, đành
hầm hầm buông tay ra: "Đã vậy, ta sẽ thành toàn cho cô."

Cả sảnh đường rợp

sắc áo đỏ áo tía, chỉ mình Hoàng Tử Hà là hoạn quan hạng bét, mặc đồ
xanh đen. Canh tư vừa qua, trời mới tảng sáng, trong điện Hàm Nguyên đã
đèn đuốc sáng choang. Hai căn gác hai bên vì không có ai nên chỉ treo mấy
ngọn đèn lồng nhỏ, cũng không cắt người canh gác.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.