CHIM LIỀN CÁNH - Trang 440

Thất đệ... Song trẫm vẫn muốn đệ thay trẫm nghênh đón cốt Phật, vốn là...
không nỡ để đệ càng lún càng sâu, muốn mượn cốt Phật thanh tẩy tâm can
đệ, thế mà... thế mà..." Đến đây thì hoàng đế hết hơi, không nói tiếp được
nữa.

Điền Lệnh Tư vội cao giọng tâu: "Bệ hạ thánh minh! Quỳ vương lòng lang
dạ sói, lừa được người đời nhưng không lừa nổi thần Phật! Hai tay đang
bưng tháp xá lợi lại lấm máu, rõ là cốt Phật hiển linh cảnh báo, hạng người
tay vấy máu người thân này, bệ hạ còn nể tình huynh đệ, e ngại thể diện
hoàng thất nỗi gì?" Lý Thư Bạch quay sang nhìn hắn vẻ lạnh lùng pha lẫn
khinh miệt.

Điền Lệnh Tư giật bắn mình, run cầm cập quỳ phục xuống, không dám hó
hé gì nữa. Ngay cả thái tử Lý Nghiễm bên

cạnh cũng sợ đến không dám ngẩn lên, ôm chặt cánh tay hắn.

Hoàng đế ngừng giây lát rồi từ từ giơ tay lên, đúng lúc này, Hoàng Tử Hà
lao ra quỳ trước bệ rồng, nói rành rọt: "Tâu bệ hạ, vết máu này là có người
hãm hại Quỳ Vương, xin bệ hạ minh xét!"

Bàn tay hoàng đế khựng lại rồi từ từ buông xuống: "Ai đấy?"

Từ Phùng Hàn ghé tai nói nhỏ: "Tâu, là Dương Sùng Cổ."

Hoàng đế tức thì biến sắc, hừ khẽ trong họng, thái độ vừa căm hận vừa chế
nhạo. Từ Phùng Hàn chưa kịp đoán ý, Hoàng Tử Hà đã dập đầu trước bệ
rồng rồi giơ cao mảnh khăn trong tay, giở ra cho mọi người cùng xem:
"Trên chiếc khăn tay ngoài vết máu đỏ còn có dính chút phấn vàng, nô tày
vừa ngửi thử, xác định là bột nghệ."

"Bột nghệ ư?" Mọi người ngơ ngác nhìn nhau, còn đang suy đoán thì
Hoàng Tử Hà đã rút ra một chiếc khăn trắng, lót xuống bên dưới tháp xá lợi
rồi đập bộp bộp mấy cái vào tháp.

Lý Kiến đang bưng tháp xá lợi tái mét mặt, ú ở ngăn: "Công công, đây...
đây là cốt Phật mà!"

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.