CHIM LIỀN CÁNH - Trang 463

Lý Thư Bạch đứng bên dưới, ngẩng đầu nhìn thẳng vào mặt rồng, hơi nheo
mắt.

Đốm sáng vẫn lấp lánh trong đáy mắt y, kể cả khi biết mọi chuyện lúc tiên
hoàng băng hà, kể cả khi biết hoàng đế ngang nhiên cướp đoạt ngai vàng
vốn thuộc về mình, giờ đã tắt lịm.

Y chỉ lặng thinh nhìn chằm chằm huynh trưởng, nhìn chằm chằm chủ nhân
cung Đại Minh đồng thời cũng là bá chủ thiên hạ. Rồi ánh mắt y bỗng lóe
lên vẻ lạnh lùng quyết tuyệt, khiến Vương hoàng hậu giật bắn mình, bất
giác so vai lại, ưỡn ngực ngồi thẳng dậy, vươn tay ôm lấy cánh tay hoàng
đế, không dám xen vào một câu.

Nhưng ánh mắt hoàng đế đã đờ ra, nhìn Lý Thư Bạch mà như

nhìn vào hư không.

Cuối cùng, hoàng đế nói: "Lúc tiên đế qua đời, chúng ta quá vội... đến nỗi
phụ hoàng nôn cả thuốc vừa uống ra ..."

Nghe tiếng thở hổn hển, lại nhìn người trên sập rồng chỉ còn thoi thóp hơi
tàn mà vẫn rắp tâm đẩy mình vào chỗ chết, Lý Thư Bạch lạnh lùng cười
đáp: "Bệ hạ cả nghĩ rồi. Thực ra giữ thần đệ lại một chốc một lát thì ích gì?
Thần đề đã chuẩn bị sẵn trúc đào, quay về sẽ uống nửa tháng, ắt trừ được
con cá ký sinh trong mình,"

Vương Tông Thực khoanh tay hờ hững đứng một bên, chẳng nói chẳng
rằng, chỉ thong dong lùi lại một bước.

Song câu nói lạnh lùng của Lý Thư Bạch khiến hoàng đế giận dữ đứng phắt
dậy, vung tay loạn xạ, gầm lên: "Ngự Lâm quân ... Ngự Lâm quân đâu?".

Vương Uẩn liếc Hoàng Tử Hà rồi quay người bẩm: "Bệ hạ! Thần Vương
Uẩn, hữu thống lĩnh Ngự Lâm quân suất lĩnh Ngự Lâm quân ở đây."

Hoàng đế gượng chút hơi tàn đứng dậy, trỏ bóng dáng Lý Thư Bạch nay chỉ
còn trông thấy lờ mờ, gầm lên: "Hạng nhẫn tâm giết chết người thân này,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.