CHIM LIỀN CÁNH - Trang 465

Song Lý Thư Bạch chỉ liếc qua, thấy Ngự Lâm quân quanh cô đã bị Vương
Uẩn cho lui thì chậm rãi quay đầu lại, đứng hiên ngang giữa điện, không
buồn nhìn Vương Uẩn trước mặt mà ngước lên hoàng đế trên bệ rồng: "Bệ
hạ gấp rút trừ khử thần đệ đến thế ư?"

Hoàng đế đã kiệt sức tàn hơi, nghe được câu này bèn giơ tay trỏ thẳng mặt
y, gầm lên: "Hôm nay trên điện, phải giết Quỳ vương!"

Tiếng gào gần như điên dại khiến tất cả Ngự Lâm quân sững ra, rồi mới sực
tỉnh vung đao kiếm lên, theo Vương Uẩn từng bước khép chặt vòng vây.

Vương Tông Thực gật đầu với Vương Uẩn, xoay mình rời khỏi điện, hẳn là
đi huy động Thần Sách quân.

Hoàng Tử Hà nhìn chằm chằm vòng tường người lớp lớp, mũi gươm mũi
giáo càng lúc càng áp sát, xem chừng Lý Thư Bạch không cách nào thoát
được nữa.

Cô nắm chặt năm ngón tay phải, lật tay siết lấy chuôi đoản kiếm, thầm nghĩ,
nếu mình dùng thanh đoản

kiếm này tấn công Vương Uẩn từ phía sau, liệu có đổi được một cơ hội
chớp nhoáng cho Lý Thư Bạch chăng? Nếu y nắm được cơ may trong
khoảnh khắc này, có thoát khỏi điện Hàm Nguyên?

Nhưng sau khi ra khỏi điện, y phải làm sao mới đẩy lui được hơn vạn quân
Thần Sách bên ngoài, toàn mạng rời cung Đại Minh đây?

Nghĩ vậy, cô lại đưa tay trái lên ngực, tâm trí bỗng sáng suốt hẳn ra.

Từng trông thấy vô số thi thể bị đâm trúng tim mà không chết, lần này có lẽ
đến lượt cô rồi. Thanh đoản kiếm này đã bị đốt, chẳng biết có kẹt vào
xương sườn không nữa, phải cẩn thận mới được.

Chẳng đợi cô kịp tìm xương sườn, Lý Thư Bạch đã xoay người, bắt đầu
phản kích. Ánh xanh lạnh lùng nhoáng lên, chưa ai kịp nhìn rõ, chỉ nghe
một loạt tiếng leng keng, rồi hai ngọn đao gần y nhất rơi xuống đất.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.