CHIM LIỀN CÁNH - Trang 493

Hoàng Tử Hà đập thình thịch, nhưng dần cảm nhận được sự vững vàng từ
lồng ngực bao bọc quanh mình, hai má cô cũng dần dần bớt đỏ, se sẽ thở
hắt ra rồi nhẹ nhàng đặt tay lên đôi tay đang ôm lấy mình.

Cả hai lặng im bất động, ngồi trên lưng ngựa ngắm những đóa hoa rơi lả tả.

Kiếp người vô hạn, trời đất mênh mang. Chín châu bốn bể, còn vô số hoa
đẹp đợi họ dong ngựa tới ngắm; đời dài trăm năm, còn tháng ngày dằng dặc
đợi họ nắm tay cùng qua.

Giống như lúc này vậy, họ ôm lấy nhau dưới cội hoa, cuối cùng cũng tìm
thấy khoảnh khắc đẹp đẽ mà bình yên nhất, tại nơi phồn hoa nhất thế gian
này.

Trường An, một đời bình an.

=================

Phiên ngoại: Nguyên tiêu

Tp: KhnhTrm688

Hoa vàng cây ngọc, người sum họp, trăng tròn vành. Đêm mười lăm tháng
Giêng, nhà nhà thắp đèn. Tuy trời đổ tuyết lất phất, nhưng khắp phố lớn,
ngõ nhỏ trong thành Dương Châu vẫn treo đủ các loại đèn. Trước cửa nhà
giàu sang còn dựng cổng chào, bên trong bày đèn ca múa.

Văn Thiều Uyển Dương Châu là kỹ viện ca múa nổi danh nhất Giang Nam.
Dưới bóng trăng, trước hoa đèn, một tốp thiếu nữ đang múa hát. Người
dừng chân đứng xem đông như kiến, trăng lên đến giữa trời mà tiếng tơ trúc
vẫn réo rắt không nghỉ, người xem chen lấn, xô đẩy nhau. Riêng mẹ con
nhà nọ không chen vào giữa đám đông, mà tìm một gò đất cao cách đó
không xa đứng xem.

Người mẹ chưa đầy ba mươi tuổi, vận áo biếc, mặt mũi thanh tú, mắt sáng
long lanh; bé trai bảy tám tuổi bên cạnh mặc áo gấm thiên thanh, tay xách

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.