CHIM LIỀN CÁNH - Trang 76

"Được rồi..." Chu Tử Tần buồn bã đi đến trước quầy hỏi: "Dịch bá, bí quyết
gia truyền nhà bác thực sự tẩy sạch được mực son, không để lại dấu tích ư?"

"Còn phải hỏi, sạch bong như mới ấy! Nhà họ Dịch mở tiệm bồi tranh ở
kinh thành bấy nhiêu năm, nếu không có mấy món nghề này thì làm sao
đứng vững?"

"Thật chứ?"

"Thật mà!" Ông lão rướn cao cổ, như một con gà chọi.

"Vậy..." Kể thì chậm nhưng Chu Tử Tần hành động rất nhanh, chụp lấy một
bức tranh đã bồi bên cạnh, giũ ra đánh soạt, rồi vơ đĩa mực son đã vơi một
nửa, hắt ngay vào.

Dịch lão đang ngồi tựa ghế nhảy dựng lên, giằng lấy bức họa bị vẩy mực
son choe choét, giận đến run lên bần bật, suýt thì òa khóc: "Triển Tử Kiền...
bức ngựa nằm của Triển Tử Kiền..."

Hoàng Tử Hà bước đến xem, quả nhiên là bút tích của Triển Tử Kiền, con
ngựa trong tranh tuy nằm giữa núi đá nhưng lại toát ra thần thái như muốn
vọt dậy, cấu tứ sinh động, quả nhiên là thủ bút đại gia. Tiếc rằng đã bị Chu
Tử Tần vẩy cả đĩa mực son vào, trông như bị thương, máu me ròng ròng,
thực là thảm không nỡ nhìn.

"Sao... sao công tử chọn khéo thế? Hả?" Dịch lão giận điên người, phùng
mang trợn mắt như muốn ăn sống nuốt tươi

Chu Tử Tần, "Mấy bức của Vương đại học sĩ, Lưu đại thượng thư cạnh đó,
cậu có vẩy cả trăm bức cũng chẳng sao! Vậy mà cậu lại vẩy vào Triển Tử
Kiền, cậu vẩy... tôi để cậu vẩy..."

Nói đoạn, lão vớ ngay một cuốn tranh bên cạnh, đập xuống đầu Chu Tử
Tần, gã hốt hoảng vừa lách vòng qua cột nhà né tránh, vừa ôm đầu hỏi:
"Bác chẳng bảo có thể tẩy sạch bong không để lại dấu vết là gì?"

"Lão... Cách đó của lão ít nhất phải mất ba ngày! Nhưng hôm nay người ta
đã đến lấy tranh rồi!" Dịch lão vừa thở hồng hộc vừa gào lên cuồng loạn,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.