CHIM LIỀN CÁNH - Trang 89

Lý Thư Bạch nhìn quanh hỏi: "Ngự Lâm quân canh gác tại đây lúc ấy đâu?"

"Lúc ấy tại đây... không có Ngự Lâm quân canh gác." Vương Uẩn nhíu
mày, "Tuy theo luật vẫn phải gác, nhưng

có đường lên xuống, không ai lên xuống được, thì còn gác bên dưới làm gì?
Thế nên luật chỉ làm vì, mấy chục năm nay theo lệ không có ai gác ở đây
cả. Tối nay Ngự Lâm quân cũng chỉ canh giữ dọc hành lang Long Vĩ cùng
lối ra vào gác, không hề cắt người canh giữ dưới này."

Lý Thư Bạch nhìn quanh rồi hỏi: "Ngươi là người đầu tiên chạy đến đây
ư?"

"Thưa vâng, lúc ty chức dẫn mọi người chạy đến, tuyết phủ trên đất vẫn
phẳng phiu, đừng nói thi thể Ngạc vương, mà cả dấu chân cũng chẳng
thấy."

Đám Ngự Lâm quân theo sau Vương Uẩn cũng nhao nhao phụ họa, đảm
bảo bấy giờ trên mặt tuyết không có dấu vết gì.

Hoàng Tử Hà đứng dưới đài cao ngước nhìn lên, thấy trên gác Tường Loan
đã thắp đèn sáng trưng, căn gác cao đến năm trượng, tường vây lại trơn,
phủ một lớp tuyết mỏng, không hề có vết cọ xát.

Hoàng đế đích thân đi đến, đứng ngay tại chỗ Ngạc vương Lý Nhuận nhảy,
nhìn xuống bên dưới.

Ánh mắt Lý Thư Bạch và ngài ngự giao nhau, ánh đèn xa tít trên cao soi
sáng vẻ u ám trên mặt hoàng đế, ngọn lửa bập bùng làm méo mó gương
mặt, khiến hoàng đế bỗng giống hệt một bóng ma âm trầm đáng sợ, đang
cúi nhìn xuống cả cung đình.

Tiếng trống điểm canh ba vang khắp thành Trường An.

Đêm Đông chí đã qua, tang tảng

sáng, tất cả xe ngựa lục tục rời cung Đại Minh.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.