CHINATOWN - Trang 108

buýt. Tôi chẳng biết nói gì. Chúng nó nhìn tôi ái ngại. Chúng nó lên theo.
Xe buýt biến thành nhà trẻ di động. Ông tài xế hỏi đi chơi đâu vui thế.
Chúng nó chỉ tôi bảo con bé này ngày mai về nước lấy chồng. Ông tài xế
lại hỏi nạn nhân là thằng nào đấy. Chúng nó bảo đẹp trai lắm, nghệ sĩ lắm.
Chúng nó không biết gì về lá thư của mẹ tôi. Chúng nó tiếp tục đùa hai trái
tim vàng ra bờ sông Hồng xây túp lều tranh. Kiến trúc sư đã thiết kế sẵn
rồi. Ông tài xế cười phá lên. Lũ trẻ con không hiểu gì cũng cười. Xe buýt
nghiêng ngả. Tôi cười méo mó. Chúng nó vẫn vô tư sắp gặp kiến trúc sư
hồi hộp quá hả. Thấy mặt nó ở sân bay cứ đấm cho năm đấm vào mặt, năm
năm mày vò võ đợi. Tôi không cười nổi. Ông tài xế vô tư không kém, cô vợ
chưa cưới của tao cũng không đợi được năm năm, tháng Tư năm bốn lăm
tao xuất ngũ về làng, cô ấy đã hai con, thằng bé trên tay, thằng lớn dưới đất.
Cô ấy lao vào đấm cho tao năm đấm vào mặt rồi cứ thế vật vã khóc, khóc
năm ngày liền. Cả tao cả chồng cô ấy đều sợ. Hai thằng con cũng sợ.
Chúng nó khóc váng cả làng. Cả làng lao đến xem. Tới ngày thứ sáu, cô ấy
vừa nín khóc quay ra ngủ là tao rón rén bỏ đi. Tao lái tuyến này từ hồi ấy
đến giờ. Bọn bạn tôi trêu, thế bao lâu sau cụ ông cưới cụ bà mới. Ông tài xế
cười cười năm năm sau tao cũng có hai thằng con trai. Bây giờ thằng nào
cũng có thêm hai thằng con trai nữa. Xe đến ga, ông tài xế bắt tay tôi cho
tao gửi lời thăm kiến trúc sư nhé. Mày cứ đấm vào mặt nó năm đấm cho
tao. Bọn bạn tôi hùa theo nức nở năm ngày năm đêm nữa chứ. Tôi bật
khóc. Chúng nó đang cười bỗng im phăng phắc. Chúng nó nhìn nhau bối
rối. Lũ trẻ con không hiểu gì cũng khóc theo. Cả xe nhốn nháo. Chúng nó
càng bối rối. Ông tài xế cũng bối rối. Người đi đường ngó lên. Sân ga tháng
Tám không còn chỗ mà ních. Hoa hồng. Vòi phun nước. Cờ búa liềm. Tôi
quệt nước mắt. Tôi bước xuống xe. Vẫn cái va li mang từ nhà sang cách
đây năm năm, bọn con trai vác lên tàu để ngay cạnh chỗ ngồi, bọn con gái
nhét vào một túi ny lông, hai ngày sau ở Hà Nội, bố mẹ tôi mở ra, sô-cô-la
đã kịp vón cục trên bưu ảnh và khăn mùi soa. Những gì diễn ra sau đó tôi
không còn nhớ. Tôi cũng không nhớ đã đi ra sân bay như thế nào. Đứa bạn
cùng học dự bị Thanh Xuân đón tôi khi tàu tới Matxcơva, mang tôi về ký
túc xá, hôm sau lại hì hụi bắt tắc xi, đưa tôi vào tận phòng đợi. Ba mươi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.