CHINATOWN - Trang 115

nhà. Nhưng nó luôn luôn sáng ý, nó tìm được một đường dây đưa người
sang Đức, sang đến Đrét-sờ-đen nó cũng tạm biệt ngay Đông Đức. Nó bảo
nó sợ xã hội chủ nghĩa lắm rồi. Đông Đức bốn mươi năm phe xã hội chủ
nghĩa không thể đập cái tường xong là thành ngay tư bản tài phiệt. Nó có
mở tiệm làm móng tay móng chân ở Đông Đức thì phải chịu lỗ vốn ít nhất
hai chục năm. Nó không trường vốn được như thế, nó biết người biết ta, nó
chuồn sang Tây Đức, nó làm thuê cho một tiệm móng tay móng chân, năm
năm sau nó mở một tiệm ở ngoại ô, đến năm hai nghìn nó khai trương một
tiệm ngay bên phải nhà thờ Cụt. Năm hai nghìn linh tư nó viết thư mời mợ
tôi sang Đức chơi với nó, nó bao từ đầu đến cuối, nó định mở thêm một
tiệm nữa ngay bên trái nhà thờ Cụt để mợ tôi trông nom hộ, nó bảo nó nể
cách ăn chơi Hà Nội của mợ tôi nó mới nhờ chứ mẹ ruột nó, các dì nó, các
cô nó, nó chỉ cho tiền vé máy bay sang Béc-Linh, cho ở nhà nó hai tuần rồi
nó mời về chứ chả giữ, cũng chả dám giao cửa tiệm bao giờ. Mợ tôi gọi
điện cho nó vừa khóc vừa cám ơn. Mợ tôi nhập hộ khẩu Hà Nội ba mươi
lăm năm nay, mợ tôi thừa lịch sự để làm như không nhớ chuyện gì xảy ra,
mợ tôi không hề đả động đến cái buổi chiều cách đây hai mươi năm, khi nó
đang nửa nằm nửa ngồi trên đi văng, vừa bôi móng tay móng chân vừa tâm
sự với tôi về kế hoạch năm năm của nó thì mợ tôi đi làm về, mợ tôi nhìn nó
ngứa mắt, mợ tôi tát cho nó ba cái khiến dưa lê trong mồm nó văng ra lả tả,
dưa chuột trên mặt nó cũng văng ra lả tả. Nó vùng vằng đi xuống bếp. Nó
không chạy vào giường nằm khóc mà lôi mười con vịt ra cắt tiết. Cắt được
một nồi đầy tiết, nó đeo găng tay vào ngồi nhổ lông măng. Ở phòng khách
tôi nghe móng tay nó quèn quẹt vào lông vào da một lũ vịt. Mợ tôi ngó về
phía bếp lắc đầu. Mợ tôi bảo cái con nhà quê lúc nào cũng nhắng lên nghề
với chẳng nghiệp. Có nghề có nghiệp mà không có bằng có cấp gì thì chỉ
suốt đời cắt tiết với nhổ lông măng. Mợ tôi chỉ sợ hai thằng em họ sinh đôi
của tôi lớn tồng ngồng rồi mà chả biết bằng là cái gì thì làm sao có cấp. Mợ
tôi bảo nhìn tôi mà thèm, nhìn cái bằng màu đỏ của tôi mà thèm. Cậu mợ
tôi từng này kinh nghiệm cậu mợ tôi biết đến thời hai thằng em họ tôi muốn
nhận được chuối của bệnh nhân hay nhận vịt phế phẩm của công ty thì
cũng phải có bằng của trường, có dấu của bộ đại học và trung học chuyên

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.