CHINATOWN - Trang 60

ấy một lần. Tôi quên giấy chứng nhận của hiệu trưởng trường tôi đang dạy.
Tôi bảo tôi về nhà lấy. Nhà tôi không xa. Nhà tôi ở Belleville. Bà ấy phẩy
tay. Bà ấy gia hạn cho tôi ngay. Năm ngoái, tình cờ tôi nhìn thấy bà ấy
trong tàu điện ngầm. Tôi muốn đến gần chào một câu, thế nào khỏe chứ,
cười một cái rồi đi, không làm phiền, không hối lộ. Tôi ngần ngại. Tôi lại
thôi. Bà ấy hàng ngày tiếp bao nhiêu phụ nữ Á châu đến xin thẻ cư trú, bao
nhiêu người trong số đó không từng quên giấy chứng nhận của cơ quan,
hợp đồng thuê nhà, phiếu lương ba tháng cuối , biên lai đóng thuế thu nhập
hàng năm, biên lai tiền điện, tiền nước, tiền điện thoại kỳ cuối. Sở Công an
phân phát trước một danh sách giấy tờ nhưng phụ nữ Á châu bao giờ cũng
cười xin lỗi quên cái gì đấy, bao giờ cũng phải vẫy tắc xi lộn về nhà tìm cái
gì đấy, bao giờ cũng phải bấm điện thoại di động bảo người nhà mang xe
máy bổ sung cái gì đấy. Tôi ngần ngại. Tôi không chào. Bà ấy cũng không
nhận ra tôi. Chúng tôi đi qua nhau. Tôi cũng đã quên chuyện hồ sơ quốc
tịch. Từ lần phỏng vấn cuối cùng, tôi không có tin tức của Ủy ban Di trú.
Tôi yên tâm làm công dân Việt Nam để hàng năm tiếp tục xin phép nghỉ
một ngày đến đảo Cité. Tôi không thể tưởng tượng nổi có ngày sẽ quay lại
đấy chỉ vì con vẹt biết nói nỉ hảo trước cửa hàng chim cảnh. Ngày mai tôi
ba mươi chín tuổi. Như nhân vật chính của tiểu thuyết I’m yellow. Anh ta
vừa mới ký vào đơn ly dị, đang lang thang ở ga Hàng Cỏ. Đầu tiên tôi
muốn đấy là một phụ nữ. Sau tôi do dự. Tôi lo Phượng của Made in
Vietnam
quay về ăn vạ. Mấy tháng liền tôi thấy Phượng gõ cửa. Phượng nói
chị ơi, chị lại cho em làm nhân vật chính của chị nhé. Lằng nhà lằng nhằng
thế mà Phượng thắng. Phượng lẻn vào được hai truyện ngắn của tôi. Không
phải là tôi không biết. Nhưng lần này thì tôi kiên quyết. Để cắt hết mối liên
quan với Phượng, tôi sẽ cùng anh ta rời Hà Nội. Nhưng đi đâu thì tôi chưa
rõ. Sài Gòn, không ổn, Phượng từng xuống cả ga Bình Triệu lẫn sân bay
Tân Sơn Nhất. Huế, tôi loại ngay từ đầu. Màu tím của nó làm tôi rất ngại.
Đà Lạt tôi loại thứ hai. Nó cũng tím không chịu nổi. Mấy trưa nay tôi đọc
báo điện tử tiếng Việt. Đất nước tôi thay đổi từng ngày. Ngay cả Đông Bắc
và Tây Bắc giờ đây cũng tím không chịu nổi. Hoa ban cũng tím không chịu
nổi. Hoa ban cũng nhan nhản trong các truyện ngắn, truyện dài, phim tình

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.