CHINATOWN - Trang 7

dì tao sẽ lại cho cả ba thằng ăn chim quay. Nhưng hắn bảo hắn thích gọi
điện cho tôi hơn. Mày có cái mặt khó đăm đăm nhưng giọng không đến
nỗi. Thậm chí được. Tiếng Pháp của mày pha nhiều tạp âm lắm. Nào Việt.
Nào Liên Xô. Nào Hà Nội. Nào Leningrad. Năm năm học tiếng Anh ở Nga
không được dạy đại học Thanh Xuân thì làm giáo viên cấp hai ngoại ô
Paris cũng được. Làm giáo viên cấp hai còn hơn làm thành viên hội năm
triệu người Pháp thất nghiệp. Tao thấy giọng mày không đến nỗi. Nói
chuyện với mày qua điện thoại đỡ mệt hơn là nhìn cái mặt khó đăm đăm
của mày. Stress lắm. Bốn chín đồng nghiệp trường mày đều nói thế à. Hắn
bảo hắn được mỗi cái nhớ dai. Lý lịch tôi hắn đọc vanh vách. Sinh nhật tôi,
sinh nhật thằng Vĩnh, cả tôi lẫn thằng Vĩnh đều quên. Hắn nhớ tất. Không
cần sổ tay hắn cũng nhớ tất. Không cần đọc giấy khai sinh, hắn cũng biết
tôi sinh ở bệnh viện Bảo vệ bà mẹ và trẻ em, thằng Vĩnh sinh ở bệnh viện
Nhi Thụy Điển, nặng hai cân chín, dài sáu mươi phân. Mười hai năm sau,
thằng Vĩnh cao thêm một mét, nặng gấp mười lần, đi giày số ba chín. Mười
hai năm sau, một giờ trưa Chủ nhật thằng Vĩnh đòi ăn chim quay. Nó bảo
cơm Việt Nam có món chim quay cung cấp đủ ca lo như bữa trưa căng tin
trường nó. Nghỉ hè nghỉ tết về Việt Nam nó thích ăn trưa phố Tạ Hiền. Anh
phục vụ thấy nó đến là mang ra ba suất chim quay, một suất cơm rang. Anh
phục vụ biết cả nó không ăn củ kiệu, không uống bia Shingtao mà uống
Coca Cola. Coca Cola nhà máy rượu bia Hà Nội liên doanh với công ty cổ
phần hữu hạn Tai Feng bà nội nó làm đại diện. Bà nội nó ngày nó ra đời chỉ
đợi cuối tháng đi lĩnh hưu non cùng ông nội nó, cùng chín ông bạn chín bà
bạn nữa của phố Lương Ngọc Quyến, hai mươi cán bộ công nhân viên bốn
mươi lăm tuổi đã được phòng tổ chức khuyên viết đơn xin thôi việc. Mười
hai năm sau, một giờ trưa Chủ nhật, tôi bảo thằng Vĩnh mẹ mệt lắm tuần
sau mới mua được ba con chim bồ câu về quay húng lìu. Nó khóc lóc mẹ
lúc nào cũng kêu mệt. Nếu mẹ hết tiền, con cho mẹ vay. Tiền của Thụy cho
nó. Tôi không động đến. Nó bảo con muốn độc lập. Mười tám tuổi là con đi
làm. Mười tám tuổi là con có hộ chiếu. Một hộ chiếu Việt. Một hộ chiếu
Pháp. Một hộ chiếu Trung Hoa. Con sẽ nói ba thứ tiếng. Lúc đó tiếng Hoa
sẽ mạnh hơn tiếng Anh. Un milliard de chinois. Et moi. Et moi. Et moi. Tôi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.