dùng đao đâm vào đùi tao, hôm nay tao sẽ cho mày biết sự lợi hại của Mục
Văn Khởi."
Diệp Cẩn sợ hãi, trợn mắt: “Ông muốn làm gì?"
Mặc dù yếu ớt, nhưng Chu Mẫn Quân vẫn mạnh mẽ ngăn cản trước
người Diệp Cẩn: “Mục Văn Khởi, đồ cầm thú, ông muốn làm gì với con gái
tôi?"
Mục Văn Khởi cười lạnh một tiếng, bắt đầu mở rộng cổ áo của mình:
“Không phải bà biết rõ tôi muốn làm gì sao?"
"Ông không được đụng vào nó." Chu Mẫn Quân giống như người điên,
nhưng lại không có bất kỳ cách nào để ngăn cản Mục Văn Khởi đang đi tới.
Mục Văn Khởi giơ chân lên, đá một cái vào ngực Chu Mẫn Quân: “Lúc
này giả bộ làm một người mẹ tốt làm gì, lúc trước tôi muốn nó bà đâu có
ngăn cản, cũng đã bị Lệ Dĩ Thần chơi qua, tôi không ghét bỏ nó là tốt lắm
rồi."
Nói xong, Mục Văn Khởi kéo cổ áo của Diệp Cẩn, Diệp Cẩn dùng sức
đẩy ra nhưng sức lực nam nữ chênh lệch, làm thế nào cũng không đẩy Mục
Văn Khởi ra được.
"Mục Văn Khởi, đồ cầm thú, cút ngay, đừng đụng vào tôi. . . . . ."
Mục Văn Khởi cười tà ác: “Ngoan, đừng phản kháng, nếu không mày
cũng đừng trách tao không khách khí với mày."
"Roẹt. . . . . ."
Mục Văn Khởi hung ác, Diệp Cẩn lại không có sức lực phản kháng,
trong nháy mắt nút áo sơ mi chỉnh tề đã bị kéo đứt, khi Mục Văn Khởi nhìn