Lệ Dĩ Thần nắm thật chặt quả đấm: “Tốt, vậy mày đi kiện đi, chẳng qua
tao muốn nói cho mày biết tao có mấy người bạn rất am hiểu về các vụ án
ngộ sát đánh chết người, xem dáng vẻ của mẹ con cô ấy bây giờ lại nhìn bộ
dạng xấu xa không bằng bằng cầm thú của mày, tao muốn xem thử luật
pháp sẽ đứng ở phía bên nào, nhưng chắc là không cần nói cũng biết, đánh
chết mày cùng lắm thì là một ngộ sát, nhưng mà mày, Mục Văn Khởi, đợi
đi chầu Diêm Vương đi."
Nói xong thì lại đấm thêm một cú nữa, Mục Văn Khởi bị đánh đến mức
mắt nổ đom đóm, đột nhiên ông ta ý thức được tình huống nguy hiểm của
mình, vội vàng cầu xin tha thứ nhưng Lệ Dĩ Thần đã đánh đến đỏ con mắt,
một lòng muốn dồn ông ta vào chỗ chết, tên khốn kiếp này, dám đối xử với
Diệp Cẩn như vậy, làm sao anh có thể tha cho ông ta được.
Thấy Mục Văn Khởi bị đánh đến máu me đầy người, hơn nữa khi nhìn
thấy mắt ông ta đã bắt đầu trợn trắng thì rốt cuộc Diệp Cẩn cũng tỉnh táo
lại, vồi vàng tiến lên kéo Lệ Dĩ Thần.
"Đừng đánh nữa, đánh nữa thì ông ta sẽ chết đấy."
"Đúng là anh muốn ông ta chết . . . . . ."
"Không, ông ta không thể chết được, tối thiểu là không thể chết ở trong
tay anh, A Thần, nghe em một câu, đừng vì người bẩn thỉu như vậy mà phá
hủy chính bản thân mình, đừng đánh nữa, van xin anh."
Nhìn thấy dáng vẻ nhếch nhác khổ sở của Diệp Cẩn, Lệ Dĩ Thần do dự
một chút rồi thả tay xuống, nhưng ánh mắt sắc bén lạnh lẽo lại như dao găm
nhìn chằm chằm Mục Văn Khởi.
"Tao sẽ không bỏ qua chuyện này một cách dễ dàng như thế đâu."
Diệp Cẩn chỉ chỉ Chu Mẫn Quân đã bất tỉnh: “Mau đưa mẹ em đến bệnh
viện."