CHO ANH QUÁ KHỨ CỦA EM - Trang 275

"Lệ Dĩ Thần, mau thả em xuống."

"Câm miệng."

Đột nhiên Lệ Dĩ Thần rống lên một tiếng khiến kiêu ngạo của Diệp Cẩn

biến mất: “Anh thật là. . . . . . Được, em về nghỉ ngơi, nhưng em có thể tự
về nhà, anh thả em xuống đi."

"Không được, em không nghe thấy lời nói vừa rồi của bác sĩ hả, nếu xấu

hơn thì sẽ phải phẫu thuật, em muốn động dao động kéo trên đùi mình sao?
Còn nữa, bây giờ em cử động không tiện, nghe anh, đi tới chỗ của anh."

"Em không đi, em có thể chăm sóc tốt cho mình."

"Nhìn dáng vẻ thương binh liệt sĩ của em này, làm sao em có thể chăm

sóc cho mình được, nghe lời, đừng quậy nữa."

"Là anh quậy thì có, Lệ Dĩ Thần, em nói là em không đi, em muốn về

nhà, anh mà cứ ép em đi thì em sẽ nhảy xuống ngay lập tức."

Nói xong, Diệp Cẩn bắt đầu giãy dụa giống như con sâu trên tay Lệ Dĩ

Thần, cố gắng thoát khỏi tay anh, Lệ Dĩ Thần im lặng, chỉ có thể thỏa hiệp.

"Được rồi, được rồi, anh không ép em nữa, em ngoan một chút, đừng

lộn xộn nữa."

Lệ Dĩ Thần thỏa hiệp khiến cảm xúc phiền não của Diệp Cẩn giảm đi rất

nhiều, khóe miệng bầm tím cũng không nhịn mà giật giật, anh vẫn luôn
thỏa hiệp với cô theo thói quen, giống như việc trang trí, lắp đặt thiết bị cho
phòng cưới đều là do cô quyết định, cũng không biết bây giờ phòng cưới đó
ra sao, có lẽ đã không tồn tại nữa rồi. Dù sao đối với Lệ Dĩ Thần bây giờ
mà nói thì căn nhà đó chẳng đáng là gì, ai muốn giữ lại một căn nhà vừa
nhỏ vừa chật chội lại ở trên đoạn đường vắng vẻ như thế.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.