CHÓ DẪN ĐƯỜNG PHIÊU LƯU KÝ - TẬP 1 - Trang 136

17

Ôi, làm sao có thể không tin được khi người ta thường nói rằng thế giới này
thật là chật hẹp. Quả là chật như cái chuồng chó. Nhưng mà hãy để tôi kể
tuần tự sự việc. Ở tuyến đường thứ mười, tuyến cuối cùng, tôi phải hơi vội
vàng, nhanh chân lên một chút, vì hồi sáng, khi chúng tôi chuẩn bị xuất
phát, bà và mẹ có nói rằng hôm nay cả nhà sẽ đến nhà một người cháu họ
nào đó của bà để dự ngày hội mứt (xin đừng nghĩ rằng tôi tham đồ ngọt,
chẳng qua do Sashka thường gọi ngày sinh nhật bằng cái tên “ngọt ngào”
như thế). Tóm lại, hôm nay người cháu họ ấy tổ chức sinh nhật lần thứ 50
của mình. Loài người thật may mắn vì được Tạo hóa ban cho diễm phúc
sống lâu, sống thọ.

Trên đường đi ăn tiệc, trên tàu điện, một gã say rượu suýt giẫm nát chân tôi.
Tôi rú lên vì đau. Hắn đứng trên đôi chân xiêu vẹo, hai cùi chỏ khuỳnh ra,
thúc tứ tung vào những người xung quanh, rồi nào ợ, nào nấc cụt, nào hắt xì
hơi, trong khi vẫn luôn mồm khẳng định bằng cái giọng lè nhè rằng hắn là
người, là con người thứ thiệt. Các bạn hãy nói đi, thật sự có phải là người?
Thậm chí

tôi còn lấy làm xấu hổ thay cho hạng người như thế. Khi chúng tôi chuẩn bị
xuống bến của mình, hắn còn định vuốt ve tôi, nhưng tôi đã khéo léo tránh
được bàn chân, xin lỗi, bàn tay nhơ bẩn của hắn. Mà nói cho cùng, hắn làm
gì có tay cho đúng nghĩa! Bàn chân của tôi đây còn sạch hơn bàn tay của
hắn. Thấy tôi khéo léo thoát được lòng bàn tay gớm tởm của hắn, hắn tỏ vẻ
không vừa lòng, kêu với theo đằng sau đuôi tôi:

- Đừng sợ, cún con! Chiến binh không bao giờ xúc phạm trẻ nhỏ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.