CHÓ DẪN ĐƯỜNG PHIÊU LƯU KÝ - TẬP 1 - Trang 15

Ông cụ Ivan Savelievich đã nói cho tôi nghe tường tận về cái tên của tôi.
Tôi không chỉ là hậu duệ của một nòi chó quý, mà tên của tôi cũng là một
cái tên cao quý. Đó là tên của một ông vua Tây Tạng ngày trước. Từ rất lâu
rồi, chắc phải đến hàng mấy trăm năm, vua Trison Dentsen đã nghiệm ra
rằng chỉ có thể đạt được sự giác ngộ bằng con đường tự hoàn thiện về đạo
lý và tinh thần dưới sự hướng dẫn của sư phụ. Tôi không hề khoe khoang
khoác lác chút nào, nhưng phải nói rằng sư phụ của tôi ở trường dạy chó thì
không chê vào đâu được. Hẳn các bạn đã hiểu ra tâm nguyện của tôi. Chẳng
phải nói đùa đâu – tôi ước nguyện trở thành một con chó nòi Labrador được
đốn ngộ tâm Phật.

Thế rồi chẳng biết căn cớ gì mà bỗng dưng Sashka lại gọi tên tôi là Trisha.
Lúc đầu tôi còn không hiểu là cậu ấy gọi tôi hay gọi ai. Một buổi sáng sớm,
cậu ấy thức dậy, quờ tay xuống sàn nhà bên cạnh giường, tìm tôi. Nhưng tôi
không ngốc đến nỗi lại nằm dưới sàn ngay bên cạnh giường. Tôi luôn nằm
ở phía cuối giường để phòng hờ nhỡ đêm Sashka có dậy đi tiểu thì cũng
không giẫm phải tôi. Khi nghe tiếng bàn tay Sashka quờ quạng trên sàn, tôi
nhổm dậy và sủa khe khẽ trong họng để báo cho cậu ấy biết là tôi đang ở
trong phòng. Bỗng tôi nghe cậu ấy nói:

- Tri… Trisha, bạn đang ở đâu vậy?

Tôi ngồi yên, tưởng rằng cậu ấy đang tìm kiếm món đồ chơi nào đó. Tôi
nhìn quanh, thấy chẳng có đồ vật nào khả dĩ tương ứng với cái tên Trisha
cả. Bác gấu bông oai vệ ngồi trong góc phòng. Nhưng hôm qua Sashka đã
nói rằng bác ấy tên là Mập cơ mà. Vậy Trisha là cái quỷ gì? Tôi chẳng hiểu
gì cả. Sashka ngồi thừ một lát trên giường rồi gọi:

- Trison!

A, vậy ra cậu ấy gọi tôi. Tôi chạy đến, dụi mũi vào đầu gối cậu.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.