CHÓ DẪN ĐƯỜNG PHIÊU LƯU KÝ - TẬP 1 - Trang 155

20

Nếu biết trước sẽ ngã ở đâu, ta đã lót sẵn rơm ở đó cho đỡ bị đau, cụ Ivan
Savelievich thường ưa nói thế. Chuyện quỷ quái gì thế này? Tôi vừa lành
bệnh thì Sashka ngã bệnh. Tôi thì đã đành đi, bệnh xuống còn được nằm
nhà. Còn Sashka của tôi thì bị đưa vào bệnh viện. Bà và mẹ gọi “cấp cứu”
giống như lần trước gọi cho tôi, nhưng lần trước là “cấp cứu” dành cho chó,
lần này dành cho người. Bác sĩ nói: ruột thừa. Tôi chẳng hiểu ruột thừa ruột
thiếu gì, chỉ biết là người ta sẽ đưa cậu ấy đi và nói rằng cậu ấy sẽ vắng nhà
mất mấy ngày. Làm sao tôi có thể sống thiếu cậu ấy được? Tôi chết mất, vì
nhớ cậu bé của mình. Các bạn không thể hình dung được tôi hoảng hốt đến
thế nào khi nghe bác sĩ nói là sẽ cắt bỏ cái gì đó trong bụng cậu ấy. Tôi nghĩ
bụng, chết rồi, người ta sẽ mổ banh bụng cậu ấy ra. Nhưng mẹ và bà đều
đồng ý. Như vậy có nghĩa điều đó là cần thiết. Nhưng dù sao, các bạn tin đi,
tôi không thể nào yên lòng cho được. Bà và mẹ theo xe cấp cứu đưa Sashka
đến bệnh viện, tôi ở nhà một mình, ngồi đó và tru lên thảm thiết. Tôi tru to
đến nỗi hàng xóm kéo đến gõ cửa ầm ầm, bấm chuông inh ỏi. Tôi nghe họ
gào:

- Lạy Chúa, các người có làm cho con chó của mình im bớt đi không?
Chuyện gì xảy ra trong nhà thế? Thật không thể nào sống nổi!!!

Chuyện gì xảy ra ư? Đau khổ đã xảy ra. Sashka bị đưa đi bệnh viện. Tôi
ngồi đây một mình. Thế là tôi buồn. Buồn thì làm sao mà không tru? Tôi tru
một lát, làm gì mà dữ vậy? Các người đâu đến nỗi rụng lông trụi tóc đi đâu
mà sợ. Còn các người, khi đau khổ thì im lặng chắc? Nhưng thôi được rồi,
tôi sẽ im lặng bớt. Tôi sẽ không tru, không sủa nữa, mà chuyển qua rên. Tôi
rên khe khẽ, cứ như đang hát một bài hát buồn nào đó. Không nên để những
người thân của mình phải mang tiếng. Dù sao, hàng xóm cũng chỉ là hàng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.