CHÓ DẪN ĐƯỜNG PHIÊU LƯU KÝ - TẬP 1 - Trang 160

một thời gian. Đến khi không thể chịu đựng được nữa thì lao vào tấn công
người. Nhất là khi con người hành xử chẳng khác gì súc vật: dọa nạt, mắng
nhiếc, đánh đập, làm nhục con chó của mình. Thế rồi đến một lúc (đẹp trời)
nào đó, ở chó stafford ta xuất hiện ý nghĩ: đây không phải người, mà là súc
vật. Vậy là đớp thôi. Như vậy, bi kịch là điều khó tránh khỏi.

Các bạn người ơi, chớ bao giờ nên nuôi những con chó như thế. Xin hãy
nghe lời tôi. Tôi biết rất rõ những điều tôi nói. Chúng tôi cũng rất căm khi
bị làm nhục, nhưng chúng tôi không bao giờ tấn công người. Chó Labrador
biết nhẫn nhịn. Chúng tôi thậm chí có thể gầm gừ, sủa, nhe răng… nhưng
không bao giờ cắn người.

Về nhà, mọi người xúm vào chữa trị vết thương cho tôi, bôi thuốc sát trùng
lên mõ…, xin lỗi, lên mặt tôi, dán băng keo y tế. Thực ra, tôi chịu đựng
mấy miếng băng dán “trang điểm” ấy không lâu – tôi đưa lưỡi liếm mấy
nhát cho bở những “miếng vá” khó chịu ấy ra, đưa vào mồm rồi nhổ xuống
sàn. Lúc đầu bà ngoại tỏ ra bức xúc, muốn dán trở lại, nhưng sau đó thấy
máu không chảy nữa, bèn thôi.

Đời là gì? Dường như mọi chuyện đều ổn. Vụ bị bắt trộm đã giải quyết
xong. Bệnh đã lành. Đầu, mình, tứ chi còn đủ. Vậy mà không, chưa hết. Lại
gặp phải đứa du côn. Mọi chuyện xảy ra thật bất ngờ, cứ như người biết
mình sẽ bị ném đá nhưng không biết hòn đá sẽ được ném tới từ hướng nào.
Đấy, chẳng hạn, ai mà biết trước được là hôm nay tôi sẽ đánh nhau với một
con chó khác? Thiệt tình! Sashka đang nằm viện, còn tôi thì tham gia một
trận quyền cước chẳng theo một thứ luật lệ nào cả. Thậm chí cảm thấy xấu
hổ làm sao ấy. Khi Sashka của tôi từ bệnh viện trở về, tôi sẽ ăn nói làm sao
với cậu ấy đây? Chuyện đã lỡ xảy ra như vậy rồi, thật chẳng ra làm sao.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.