CHÓ DẪN ĐƯỜNG PHIÊU LƯU KÝ - TẬP 1 - Trang 176

- Tôi không có đùa gì ở đây cả, - gã mập gằn giọng. – Con chó hắt xì hơi to
đến nỗi rung chuyển cả buồng thang máy. Vì thế thang mới dừng và bị kẹt.

Này ông kia! Liệu mà tưới nước hoa lên người của bồ mình vừa vừa thôi.
Ngạt thở lắm rồi đấy. Không phải là buồng thang máy nữa, mà là quầy mỹ
phẩm. Khiếp, hắc muốn chết. Kiểu này thì đến tử thi cũng còn phải hắt xì
hơi ầm lên ấy chứ nói chi…

- Gâu! – Tôi cất tiếng sủa, nghĩ rằng làm như thế sẽ chấm dứt được vụ đôi
co.

- Ngồi đó cho yên, đừng có mà ngoác mõm ra nữa, - gã mập sừng sộ. – Coi
chừng không khéo lại ỉa bậy ra đó cho mà xem.

Sao thằng cha này ngu đến thế không biết. Mà cũng có thể hắn bị bệnh tâm
thần thứ thiệt cũng nên. Nào, các bạn thử nghĩ xem, liệu một người bình
thường có thể ăn nói càn rỡ như vậy không? Nhất là trước mặt phụ nữ…

Đến giờ tôi vẫn không sao hiểu nổi làm sao tôi không bị chết ngạt trong cái
buồng thang máy khốn kiếp ấy. Nhưng lần ấy cũng còn khá may mắn: 20
phút sau, cửa thang máy mở ra và chúng tôi đi bộ xuống tầng trệt. Cái “mùi
hương” khủng khiếp ấy đến nay vẫn còn ám ảnh tôi. Nếu có một cô gái nào
xức loại nước hoa ấy đi ngang qua, tôi phải nín thở và cố gắng tránh ra xa
để khỏi bị cái mùi kinh hoàng ấy nó tra tấn…

Xế chiều, chúng tôi ra đến nhà nghỉ ngoại ô. Ở đây tôi mới được hít thở
thoải mái để xoa dịu “nỗi đau nước hoa” trong buồng thang máy. Ôi, không
khí mới trong lành làm sao, tưởng có thể uống được.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.