CHÓ DẪN ĐƯỜNG PHIÊU LƯU KÝ - TẬP 1 - Trang 87

- Oleg, - ông cảnh sát trực ban hỏi ông đại úy, - vậy phải đưa con chó này đi
đâu bây giờ? Hay cậu mang nó trả về cho những người chủ tạm thời của nó
đi.

- Tôi không còn có việc gì để làm nữa chắc. – Ông đại úy tỏ vẻ bất bình. –
Suốt ngày chó với mèo! Nhốt nó vào buồng trọng phạm cho nó ngồi đó đỡ
đi cái đã. Lại mới có một người mù nào đó gọi điện đến, thế nào rồi người
ta cũng sẽ tới. Coi chừng, đừng làm mất mấy món đồ nghề của nó đấy nhé.

- Thôi, vậy cũng được, - ông trực ban đồng ý. – Có điều, chẳng còn buồng
nào trống.

- Thì nhốt nó vào buồng vô gia cư, cũng thế cả thôi. Có cắn đâu mà sợ.

Tôi không hiểu ông cảnh sát nói ai. “Có cắn đâu”. Tôi hay là người vô gia
cư không cắn. Tóm lại, người ta lại tước đoạt tự do của tôi lần nữa. Không
điều tra, không xét xử, cứ thế bị tống thẳng vào xà lim. Bao giờ mới kết
thúc chuỗi ngày đen tối này đây? Sao tôi lại bị trời đày đọa khốn khổ đến
thế này? Tôi nào có tội tình gì cho cam. Suốt đời tôi chỉ làm có mỗi một
việc – đó là giúp đỡ con người. Vậy mà người ta khi thì tống tôi vào cốp xe
hơi, khi thì giam trong nhà kho, bây giờ thì lại nhốt tôi chung với những
người sống lang thang bụi đời và không biết cắn. Liệu mọi nỗi bất hạnh này
có kết thúc không đây?

Người vô gia cư nọ quả là không cắn ai và tỏ ra khá tốt bụng, rộng lượng.
Khi người ta đưa tôi vào buồng giam, người ấy đang ngủ. Nhưng sau khi
cánh cửa sắt có gắn chấn song đóng lại ken két sau đuôi tôi, người nọ hơi
ngẩng đầu lên, nhìn chăm chăm vào tôi hồi lâu. Sau đó ông ta đưa nắm tay
lên dụi mắt, rồi lắc lắc thật mạnh cái đầu, giống hệt như loài chó chúng tôi
vẫn thường làm sau khi tắm, và hỏi tôi:

- Mày là ai thế? Một con chó phải không?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.