CHÓ DẪN ĐƯỜNG PHIÊU LƯU KÝ - TẬP 2 - Trang 157


- Này, Trikha (tên tôi lại một lần nữa bị bóp méo), ban ngày chớ có mà dại
dột chui ra khỏi phòng nhé, kẻo người ta đuổi cả hai ông cháu mình ra khỏi
đây thì khốn. Ở đây rất nhiều trẻ nhỏ. Hiểu chứ?

Tôi chẳng muốn hiểu. Trẻ nhỏ với trẻ nhít! Thì đã sao? Tôi yêu trẻ nhỏ nhất
trên đời này, dù nhiều khi tôi phải khốn khỗ vì chúng. Tôi còn không bao
giờ làm cho người lớn tức giận hay sợ hãi, huống gì trẻ nhỏ. “Đuổi” à? Tôi
có tội tình chi mà đuổi? Mà rồi đuổi tôi đi đâu? Có giỏi cứ đưa tôi về
trường, thế là xong. Sao lại đuổi tôi? Tôi nào phải thứ chó hoang nguy
hiểm?

Nhưng cuối cùng bà hiệu trưởng cũng phát hiện ra việc tôi “nương náu”
trong ngôi trường này. Tôi xin nói ngay: mọi người đều gọi bà ấy một cách
kính trọng theo tên và phụ danh là Ludmila Alekseevna. Một hôm, tôi nghe
bà hiệu trưởng nói chuyện với ông già bảo vệ ở trước sân.

- Bác Valery Anatolievich, bác định làm hại cháu đấy à?

- Chúa ơi, cấm hề có chuyện đó! – Ông cụ tội nghiệp vội vã cúi đầu làm
dấu thánh giá. – Cô hiệu trưởng muốn nói đến chuyện gì thế ạ?

Tôi khẽ khàng bò tới gần, nhìn ra ngoài qua khe cửa.

- Ôi, bác Valery Anatolievich, - bà hiệu trưởng đưa tay chống nạnh, - bác
tưởng cháu không biết gì hay sao?

- Phải chăng cô hiệu trưởng muốn nói đến chuyện con chó?

- Chứ bác nghĩ là chuyện gì nữa? – Bà hiệu trưởng cười mỉm. – Tất nhiên là
về chuyện con chó. Bác thừa hiểu, ở đây toàn trẻ nhỏ. Nếu chẳng may có

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.