CHÓ DẪN ĐƯỜNG PHIÊU LƯU KÝ - TẬP 2 - Trang 161

Tôi chững chạc bước ra, lễ phép cúi đầu rồi nằm xuống bên ngạch cửa căn
phòng bảo vệ.

- Chào anh bạn! – Cô Ludmila Alekseevna mỉm cười.

- Gâu, - tôi cất tiếng khe khẽ, ngại làm cô ấy sợ.

- Xem kìa! – Cô hiệu trưởng vỗ hai bàn tay vào nhau đánh “đét”. – Nó cũng
biết trả lời đấy nhé.

Cô ấy đi lại gần, vuốt đầu tôi rồi nói:

- Nào, bắt tay nhau một cái có được không?

“Chắc nhà sư phạm muốn kiểm tra tay nghề và học lực của tôi chứ gì”, – tôi
nghĩ bụng. Bắt tay thì bắt tay, nếu thích, chuyện ấy đối với tôi cũng giống
như lời nói “Xin chào!” của con người chứ có gì đâu. Chỉ có điều xin đừng
dựng tôi đứng lên trên hai chân sau rồi bắt tôi phải nhảy điệu tăng-gô. Tôi
chìa bàn chân trước bên phải ra phía trước. Động tác này của tôi khiến cho
cô Ludmila Alekseevna thích chí cười vang như trẻ thơ.

- Xem kìa! Nó hiểu hết! – Cô ấy thốt lên thích thú. – Đúng là một con chó
khôn. Thông minh ghê luôn!

- Thì tôi đã nói mà, - cụ Valery Anatolievich, “thủ trưởng” trực tiếp của tôi,
hãnh diện lên tiếng, - con chó này rất khôn. Được dạy dỗ qua trường lớp
đàng hoàng mà lị!

- Vâng, bác Valery Anatolievich ạ, bản thân cháu cũng mê chó lắm. – Cô
Ludmila Alekseevna nói như thanh minh, – Này, Trifon, đừng nghĩ tôi là kẻ
nhẫn tâm nhé…

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.