CHÓ DẪN ĐƯỜNG PHIÊU LƯU KÝ - TẬP 2 - Trang 180

chuyên dụng khá cồng kềnh, vì thế trường đào tạo chó dẫn đường không
nhận những học viên nhỏ con.

- Tiếc nhỉ. - Cô bạn thở dài.

Tôi không muốn làm cho cô bạn buồn lòng nên quyết định nói cho cô ấy
biết rằng ngay cả chó nòi cũng phải qua sự chọn lựa rất kỹ mới được nhận
vào trường để đào tạo thành chó dẫn đường. Mặc dù tôi biết có không ít
trường hợp chó hoang vẫn có thể trở thành những con chó dẫn đường rất
giỏi.

Tôi với cô bạn mới quen chuyện trò say sưa đến nỗi không nhận thấy ông
cụ Valery Anatolievich đang đi đến gần.

- Ô, Trikha, - ông cụ cười vang. – Ông thấy con có bạn rồi nhé.

Ơ kìa, ông ơi, ghét ông ghê cơ, sao lại gọi tên con như vậy? Trước mặt chị
em mà sao ông chẳng giữ ý gì cho con cả thế? Gọi con là “Trikha”! Hứ!
Ông mới là “Trikha” đấy!

Vừa nhìn thấy ông cụ chủ của tôi, cô chó nhỏ vội lủi ra ngoài hàng rào.

- Cứ ở đây, ở đây đi, - cụ Valery Anatolievich gọi với theo. – Đừng sợ, ông
không làm gì đâu. Một khi Trison không đuổi đánh cháu thì ông làm sao có
thể giận gì cháu cơ chứ.

Ôi, cảm ơn ông cụ Valery Anatolievich, bây giờ thì con kính nể ông rồi đấy.
Chứ hồi nãy, khi ông gọi con là “Trikha” ấy hả…

Đến hôm sau, cô bạn của tôi đã có tên. Không hiểu sao ông cụ của tôi lại
gọi cô ấy là Mariana. Cụ hỏi tôi:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.