CHÓ DẪN ĐƯỜNG PHIÊU LƯU KÝ - TẬP 2 - Trang 193

- Khổ ghê cơ! – Boris lại nhảy nhổm lên. – Sao lại không “liên quan gì”?
Bây giờ chúng ta bán con chó đi, rồi chia ba. Thôi được rồi, nếu bố muốn,
chúng tôi chia cho bố hai trăm nghìn rúp, còn chúng tôi mỗi đứa trăm rưởi
nghìn. Được chưa?

- Chưa được! – Cụ Valery Anatolievich cau mày nói.

- Chứ còn muốn gì nữa? – Hai gã bợm há mồm. – Như thế còn ít quá sao?

- Quá ít! – Ông chủ của tôi gật đầu.

- Thế ông muốn bao nhiêu? – Boris hỏi.

Cụ Valery Anatolievich đứng dậy, rời khỏi băng ghế, móc thuốc ra hút – lần
đầu tiên cụ hút thuốc bên ngoài phòng bảo vệ. Cụ đến bên tôi, vuốt đầu tôi
rồi ngồi bệt xuống đất ngay bên cạnh, thì thầm:

- Xin lỗi con, Trison, vì trái đất của chúng ta phải mang trên mình lũ sâu bọ
hai chân ấy. Tha lỗi nhé, bạn yêu quý của ta!

Tôi liếm mặt ông lão và chợt nhớ đến cảnh cụ Ivan

Savelievich của tôi từng khóc trong thang máy khi bị

thằng trai gian manh lừa lấy mất chiếc máy điện thoại di động.

- Sao rồi ông lão? Nghĩ kỹ rồi chứ? – Gã khách không mời hỏi.

Cụ Valery Anatolievich lẳng lặng không đáp.

- Nghe này, bố già! – Lúc sau, Boris lại kêu lên với cụ Valery Anatolievich.
– Nói đi chứ! Còn đắn đo suy nghĩ đến bao giờ nữa? Tham lam vừa thôi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.