CHÓ DẪN ĐƯỜNG PHIÊU LƯU KÝ - TẬP 2 - Trang 203

mặt bàn, sau đó đổ bột thuốc vào miệng Mariana rồi nhỏ nước vào. Nhìn
cảnh ấy, tôi chỉ muốn tru vang cả khu phố. Cụ Valery Anatolievich chụp lấy
chiếc máy điện thoại di động trên bàn, gọi ngay cấp cứu thú y. Các bác sĩ
hứa sẽ đến.

Nửa giờ sau, Mariana mở mắt ra, nhìn tôi buồn thật buồn.

- Cậu làm sao thế, bạn nhỏ của tôi? Sao cậu lại ăn miếng thịt đáng nguyền
rủa ấy?

Mariana im lặng, những giọt nước mắt lăn ra từ khóe mắt.

- Nào, hãy sủa lên đi, bạn yêu quý! – Tôi van lơn. – Sủa lên một tiếng nào,
khẽ thôi cũng được.

Nhưng cô bạn nhỏ của tôi vẫn im lặng. Lát sau, Mariana rên lên một tiếng
rồi nhắm mắt lại. Lần này là mãi mãi. Đúng lúc đó, xe cấp cứu chạy tới.

- Muộn mất rồi. – Bác sĩ buồn rầu kết luận rồi nói thêm: - Quân vô lại! Đã
xảy ra biết bao trường hợp như thế này. Thật kinh khủng.

- Chúng hay đánh bả chó lắm hả? – Cụ Valery

Anatolievich hỏi.

- Vâng, thời gian gần đây chuyện này xảy ra thường xuyên. – Bác sĩ thú y
thở dài nặng nề rồi hất hàm về phía cái xác của Mariana, hỏi: - Chó của bác
hả?

- Cũng có thể coi là của tôi. – Ông cụ trả lời rồi liếc nhanh qua tôi. – Nó là
con chó không nhà, nhưng thỉnh thoảng đến đây chơi với con chó của tôi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.