CHÓ DẪN ĐƯỜNG PHIÊU LƯU KÝ - TẬP 2 - Trang 46

đưa, đong đưa theo gió. Tôi xém té xỉu – cô nàng mà rớt xuống thì xương
xẩu nát nhừ chứ chẳng chơi. Mặc dù người ta thường nói, loài mèo biết
cách rơi không đau, bốn chân luôn chạm đất trước, nhưng rơi từ độ cao này
thì nguy hiểm quá, mà cô nàng Kisulia của chúng ta lại là tiểu thư thứ thiệt
chứ có được bao nhiêu năng khiếu của nghệ sĩ nhào lộn? Ôi, ôi ôi! Phải cứu
cô mèo điên này thôi.

“Sao bạn lại leo tuốt lên đó? Bạn để quên cái gì trên đó à”, – tôi kêu thầm
trong bụng.

Hai người phụ nữ đang ngồi chơi trong nhà vẫn bình thản như thường. Tôi
hiểu rằng họ chẳng nghe thấy tiếng nàng Miu con đang kêu lên sợ hãi. Phải
làm gì trong những trường hợp như thế này? Tôi đặt hai chân trước lên bậu
cửa sổ và sủa to hết cỡ. Bà khách hoảng sợ đến mức suýt té khỏi ghế ngồi.

- Trison! – Bà Anna kêu lên. – Làm sao vậy? Muốn ra ngoài phải không?

- Gâu, gâu! – Tôi trả lời, giọng có hạ xuống đôi chút, nhưng mắt vẫn nhìn
chăm chăm ra ngoài cửa sổ.

- Bình tĩnh nào, anh bạn, - bà Anna dịu giọng, - chờ chút xíu, mẹ với cô
Vika nói chuyện xong rồi mình đi dạo. Ráng chịu đựng một chút nhé.

“Trời, dạo với chẳng diếc cái nỗi gì mẹ Anna ơi, hãy lắng tai mà nghe con
Kisulia của mẹ đang la làng trên ngọn cây kia kìa. Đứng lên đi, đứng lên đi!
Gâu, gâu! Mau mau đi ra ngoài sân mà trông kìa!”.

Thấy hai người phụ nữ chẳng có phản ứng gì, tôi tru lên như chó sói:

- Gu gu gu gu gu gu gu!

- Ôi, lạy Chúa tôi, - mẹ Anna của tôi than.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.