CHỜ EM LỚN NHÉ. ĐƯỢC KHÔNG? - Trang 171

mười hai múi giờ được nạm bằng những hạt kim cương nhỏ, dưới ánh nến,
ánh sáng của kim cương thật chói lòa, hơi hơi có chút tầm thường. Điểm
duy nhất được coi là đặc biệt của chiếc đồng hồ này là nó không có kim
giây, còn mỗi một kim phút đều có một hoa văn hình tim đang đập.

Thấy phản ứng của cô vô cùng bình tĩnh, An Nặc Hàn hói: "Không thích

à?"

"Không phải." Anh tặng cái gì cô cũng đều thích, cho dù có là quà tặng

bình thường thế nào đi chăng nữa.

An Nặc Hàn đưa tay đến cổ tay áo sơ mi, cởi bỏ nút tay áo. "Anh…"

"Nến sắp tắt rồi, mau thổi đi thôi." Mọi người giục nói.

Mạt Mạt nhắm mắt lại, hay tay tạo thành hình chữ thập chắp trước ngực,

trong lòng thốt ra nguyện vọng như trong sinh nhật hàng năm của cô. "Con
hy vọng lớn nhanh một chút."

Sau đó, nhắm chuẩn những ngọn nến, thổi một hơi...

Cô đã trải ngày sinh nhật mười lăm tuổi trong sự chúc mừng ngọt ngào

nhất như thế.

...

Buổi chiều hôm sau, An Nặc Hàn ngồi trước máy tính nghiên cứu mấy

câu văn khó hiểu. Mạt Mạt nằm nhoài trên bàn học của anh, cẩn thận bỏ
tấm ảnh được chụp trong bữa cơm sinh nhật vào quyển album. Trong bức
ảnh chụp, An Nhặc Hàn hôn nhẹ lên trán cô, đôi môi...

Mạt Mạt lén nâng mắt, nhìn về phía môi anh, nụ hôn hôm qua lại quay

về, sống lại trong đầu cô, trái tim cô bỗng nhiên đập gia tốc, mạch máu có
chút co lại, đau đớn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.