CHỜ EM LỚN NHÉ. ĐƯỢC KHÔNG? - Trang 208

Trịnh Huyền làm sủi cảo.

Thế nên hôm nay An Nặc Hàn mới đặc biệt quay trở lại.

"Tôi lập tức đến ngay."

Thời gian trôi thật mau, thấm thoát đã qua hai năm rồi.

Còn nhớ khi vừa tới Anh, dự định bắt đầu cuộc sống độc lập, anh một

mình kéo theo chiếc vali, một mình cầm bản đổ, đổi mấy lần xe bus, đi bộ
nửa tiếng đồng hồ mới đến được cổng trường đại học Cambridge.

Trịnh Huyền đúng lúc đi qua, thấy An Nặc Hàn cầm bản đổ nhìn ngang

nhìn dọc, dùng tiếng Anh hỏi anh có phải cần giúp đỡ không.

Anh vừa nhìn thấy Trịnh Huyền tóc đen mắt đen, nụ cười ôn hòa, thân

thiết một cách tự nhiên, dùng tiếng Trung hỏi: "Người Trung Quốc?"

"Đúng vậy! Chào cậu!" Trịnh Huyền đón lấy hành lý trong tay anh: "Cậu

muốn đi đâu? Tôi đưa cậu đi."

Trịnh Huyền không chỉ dẫn anh đi tìm khu ký túc của du học sinh, mà

còn đưa anh đến từng phòng ngủ để làm quen với các du học sinh Trung
Quốc khác.

Tất cả mọi người rất nhiệt tình, sôi nổi tặng mấy đồ gia dụng mà bản

thân sưu tầm được cho anh. Có chiếc tủ lạnh dung tích thì bé đến đáng
thương mà lại ồn ào kinh người, có chiếc TV màn hình còn bé hơn chiếc
laptop của anh, còn có một chiếc nồi cơm điện, mặt trên dán một vòng keo
dày, dán kín vết rạn ở vỏ nhựa bên ngoài.

Trịnh Huyền còn tặng anh một chiếc xe đạp, chiếc xe đạp sắp hỏng đến

nơi kia còn kêu vang hơn cả động cơ chiếc xe việt dã mà anh vất bỏ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.