CHỜ EM LỚN NHÉ. ĐƯỢC KHÔNG? - Trang 210

Đôi má Tô Thâm Nhã hơi hồng hồng, nhưng vẫn cố gắng thể hiện sự

bình tĩnh: "Không như mọi người nghĩ đâu, ngày đó em uống say, nhớ đến
mấy chuyện đau lòng, anh ấy đúng lúc thấy, ai ủi em một chút thôi."

Có người giễu cợt: "Vậy tối hôm nay, để anh an ủi em chút đi."

"Hay để anh đi, anh là một người rất biết cách an ủi!"

Những câu nói tiếp đó càng lúc càng quá đáng. Tô Thâm Nhã cố nén xấu

hổ tức tối, không nói câu nào.

An Nặc Hàn cũng không nhìn được nữa, thay cô giải vây: "Lúc nào đến

phiên các người!!!"

Trịnh Huyền lập tức tóm được điểm sơ hở: "Nghe nghe! Còn nói là

không có gì?"

"Nhất định thế, sớm biết hai người có mờ ám."

Anh trầm lặng liếc nhìn Tô Thâm Nhã, vừa lúc đón được ánh mắt biết ơn

của cô.

Anh thản nhiên cười.

...

Đêm đó An Nặc Hàn uống rất nhiều rượu, một chén tiếp một chén mời

từng người bạn. Uống rượu càng nhiều, giọng ca tự nhiên của Thành và
Mạt Mạt trên sân khấu càng rõ ràng hơn.

Giọng ca của bọn họ, phảng phất như có thể xuyên thấu linh hồn con

người.

Một bát canh giải rượu nghi ngút hơi nóng hiện ra trước mắt anh, anh

ngẩng đầu, thấy Tô Thâm Nhã hai tay đang cầm bát canh đặt xuống bàn

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.