CHỜ EM LỚN NHÉ. ĐƯỢC KHÔNG? - Trang 252

Cuộc sống bao bọc như chân không này ngược lại khiến cho Mạt Mạt

quá mức ngây thơ, dễ dàng tin tưởng người khác, cho rằng đàn ông khắp
thế giới đều giống như An Nặc Hàn, từ trong thâm tâm yêu thương cô bé,
chiều chuộng cô bé.

An Dĩ Phong lấy một chiếc khăn mặt đưa cho Hàn Trạc Thần, nói: "Có

thể chờ Mạt Mạt bị Tiêu Thành hoàn toàn tổn thương một lần, cô bé mới có
thể cảm nhận được Tiểu An yêu cô bé bao nhiêu."

"Cũng được, hẳn là nên để Mạt Mạt biết nhân tính có bao nhiêu điều

đáng ghê tởm, nếu không thì nó sẽ không thật sự lớn được."

***

Lại một năm nữa trôi qua.

An Nặc Hàn đã một năm không trở về, anh nói muốn ở bên ngoài trải

nghiệm một thời gian, tìm công việc ở Anh. An Dĩ Phong đương nhiên
phản đối, đáng tiếc là không có sự phối hợp của Mạt Mạt, ông cũng bó tay
với An Nặc Hàn.

Trong một năm này, Tiêu Thành đồng ý trị liệu vật lý dài hạn, vết thương

đã khỏi hẳn, mỗi ngày đều luyện tập phát thanh, nhưng mỗi lần hát đến âm
cao, thanh âm sẽ chênh vênh.

Mạt Mạt nhìn ra được Tiêu Thành rất khổ sở, nhưng anh ta trước giờ

không hề trách cứ cô, ngược lại đều an ủi cô nói: không thể hát cũng không
sao, anh còn có thể học sáng tác. Âm nhạc không phải là âm thanh mới có
thể biểu đạt.

Anh ta còn hỏi cô: "Chờ anh tốt nghiệp, muốn đi Vienna học nhạc, em đi

cùng anh không?"

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.