CHỜ EM LỚN NHÉ. ĐƯỢC KHÔNG? - Trang 293

Cả một đêm, gian phòng của An Nặc Hàn rất yêu tĩnh, ngoại trừ tiếng hít

thở trầm ổn không hề có động tĩnh gì khác.

Sáng sớm hôm sau, Mạt Mạt nghe thấy phòng bên có tiếng động, rời

giường ngồi trước gương, dùng phấn sáng che đi vành mắt đen, thay một
bộ váy màu hồng nhạt đi xuống tầng.

An Nặc Hàn đã ngồi trên sofa đọc báo, sắc mặt có chút nhợt nhạt, Mạt

Mạt kéo mấy lọn tóc bên sườn mặt, che khuất sắc ửng hồng trong đôi mắt,
ngồi xuống bên cạnh anh,

An Nặc Hàn chỉ liếc khuôn mặt cô một cái, cúi đầu lật báo rất nhanh.

Trong không gian chỉ còn tại tiếc lật báo sột xoạt.

Mạt Mạt đang xấu hổ đễn nỗi không biết làm thế nào cho phải, tờ báo

được đưa tới trước mặt cô, cô vừa nhận lấy vừa nhìn, trang âm nhạc.

Một luồng tình cảm ấm áp chảy qua đáy lòng.

"Cám ơn!" Cô chăm chú nhìn không chuyển mắt vào tờ báo trong tay,

ngón tay vân vê góc báo, vân vê đến lúc ăn sáng, một chữ cũng không chui
vào đầu.

Bữa sáng cùng nhau, vô cùng yên lặng.

Cô và An Nặc Hàn tập trung cúi đầu ăn gì đó, An Dĩ Phong và Tư Đồ

Thần đối diện dường như có chút đăm chiêu mà nhìn bọn họ ăn.

Bữa sáng vừa mới ăn không được bao lâu, di động An Nặc Hàn đặt trên

bàn vang lên, cô trong lúc vô tình liếc mắt một cái, trên mặt mình nhấp
nháy ba chữ: Tô Thâm Nhã.

An Nặc Hàn lập thức tiếp điện thoại, đứng dậy đi ra ngoài, vừa đi vừa

nói chuyện:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.