CHỜ EM LỚN NHÉ. ĐƯỢC KHÔNG? - Trang 308

Mạt Mạt rời đi rất nhanh, bước chân chênh vênh. Trên bãi biển in dấu

một loạt những vết chân có nặng có nhẹ.

Sau khi đi đã xa, cô không nén nổi quay đầu nhìn, An Nặc Hàn vẫn còn

đứng nơi đó...

Mấy ngày ở Hawaii, một khi cô nhắm mắt sẽ nhớ lại hình ảnh khi ấy...

Cô nhớ tới bóng hình anh trong sự ưu thương và hiu quạnh.

Cô thường hay phân vân, tình thân, cũng có những lúc ưu thương như

vậy sao? Sẽ có lúc luôn luôn nhớ đến một người, quan tâm cả đến thời tiết
thành phố nơi cô sống sao? Sẽ hôn cô, môi lưỡi dây dưa, nụ hôn ngạt thở?
Sẽ vào lúc đêm khuya tĩnh lặng, ôm cô vào lòng, hôn vành tai mẫn cảm của
cô sao? Sẽ sau khi uống say chạy vọt vào trong phòng tắm của cô, ép cô
vào tường tùy ý hôn, vuốt ve cơ thể của cô sao?

Nếu như những thứ này đều là tình thân, vậy tình yêu là cái gì?

Tình yêu, là thứ đàn ông say đắm nồng nàn nói với đàn bà: "Anh yêu

em!" sao?

Mạt Mạt vò mái tóc của chính mình, vùi đầu vào trong gối hít một hơi

thật sâu. Cô không nghĩ ra, thế nào cũng không nghĩ ra!

...

"Ôi! Bố hoàn toàn chẳng làm gì với con được rồi." Không biết Hàn Trạc

Thần đi tới từ lúc nào, bất đắc dĩ nói. "Con muốn đi Vienna cùng Thành thì
cứ đi đi, muốn đi đâu thì đi!"

Hàn Trạc Thần cho rằng cô sẽ ngay lập tức nhảy dựng lên từ trên giường,

ôm ông nói thật to: Con chỉ biết bố hiểu con nhất!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.